"Vậy lò luyện trong xưởng của ngươi để làm cái gì? Đừng có trả lời ta là thợ mộc cũng là thợ sắt dùng lò luyện để nấu chảy sắt nghe? Nhưng mà ở trong đó còn lưu lại bột bạc!" Dương Thu Trì cười lạnh. "Cái này...." "Do đó, ngươi dường như chẳng phải vì có mấy lượng bạc phí bảo quản mà giúp hắn a?" Lý mộc tượng không dám ngẩng đầu: "Tiểu nhân đích xác là như vậy a." "Ngươi cho rằng như vậy là có thể thoát vụ này? Cho ngươi biết, đại hán Hoa Cương chỉ là tên giả, hắn vốn là 'Ngô Dương Tuấn', là một bá tổng thuộc Kinh doanh đệ tứ vệ của Bạch thiên tổng tại Ứng thiên phủ ở kinh sư, một tên bá tổng khác tên là Đặng Hữu Lộc, nhân vì tham dự mưu phản đã bị chúng ta giết chết rồi! Ngươi biết vì sao ta cần phải báo cho ngươi biết chuyện này không?" Lý mộc tượng bắt đầu run rẫy toàn thân. Dương Thu Trì buông giọng rề rà: "Bỡi vì ta muốn cho ngươi biết, Ngô Dương Tuấn là trọng phạm mưu phản, lúc trước hắn chính là người mang binh đi cướp loan giá ái phi của hoàng thượng! Ngươi có biết là các ngươi trợ giúp cho trọng phạm mưu nghịch này sẽ có kết quả thế nào không?" Lý mộc tượng càng run rẩy kịt liệt hơn. Dương Thu Trì chuyển đầu hỏi Kim sư gia: "Tiên sinh, theo đại minh luật của chúng ta thì quy định trừng phạt đối với kẻ phạm tội mưu nghịch như thế nào?" Kim sư gia đáp: "Phàm là người mưu phản và phạm tội đại nghịch, thì không phân biệt khác họ hay cùng họ, liên quan luôn cả bác chú cha anh em con, không phân biệt là cùng ở một chỗ hay khác nơi, nam từ 16 tuổi trở lên bất luận là đui mù căm điếc tàn phế đều bị lăng trì hoặc chém, còn nam 15 tuổi trở xuống cùng mẹ con thê thiếp tỷ muội, thê thiếp và con của con đều cấp cho công thần làm gia nô, tài sản sung quan." Dương Thu Trì gật gật đầu, hỏi Lý mộc tượng: "Nghe rõ chưa? Chính là nói, chỉ cần ngươi có liên hệ gì tới kẻ mưu phản, không phân là cầm đầu hay tùy tòng, đều bị lăng trì xử tử! Biết cái gì là lăng trì không? Chính là dùng đao cắt ra từng mảnh thịt da cho tới chết, mùi vị thế nào ngươi có thể tưởng tượng được đấy. Đúng rồi, người chết còn chưa có gì, nam nhân trong gia đình ngươi đều phải chết theo ngươi, nữ thì phải bị dâng cho người ta làm nô tì, bảy đời cô bát dì dượng gì của ngươi đó đều phải theo ngươi tiêu đời, đến lúc đó ngươi chính là tội nhân của gia tộc ngươi rồi!" Lý mộc tượng đã run như cầy sấy, lấp bấp nói: "Nhưng tôi, tôi thật không biết hắn là phản tặc a. Tôi không biết sao tôi lại bị coi là phản tặc được?" Dương Thu Trì cười lạnh nói: "Trước đây không lâu hai đại quan của Vũ xương thành là bố chánh sứ và tri phủ đều chết hết. Bọn họ cũng ở trong tình huống không biết mà bị phản tặc mưu nghịch lợi dụng, kết quả cũng bị luận tội như mưu phản. Ngươi cảm thấy hậu đài của ngươi so với họ lớn, nên sẽ không bị xử tử hả?" Có cái gọi là chuyện lành chưa ra tới cửa, chuyện xấu đã bay ngoài nghìn dặm. Chuyện vừa rồi ở Vũ Xương đã sớm truyền đến Côn Minh, Dương Thu Trì đi đường vòng từ Quảng Tây đến, lại dọc đường du sơn ngoạn thủy, cho nên trước khi tới Côn Minh thì chuyện này đã được đồn tới nơi rồi. Lý mộc tượng cũng có nghe nói, hiện giờ Dương Thu Trì lại bảo thế, tức thì mềm nhũn người nằm bệt ra đất. Dương Thu Trì nhân cơ hội đó dấn tới: "Án mưu phản đó có rất nhiều người bị lăng trì xử tử, tru diệt cửu tộc, nhưng bố chánh sứ và tri phủ chỉ bị treo cổ chết và chém đầu, không bị lăng trì xử tử, người nhà cũng không bị liên lụy, ngươi biết nguyên nhân vì sao không?" Lý mộc tượng thảm não gật đầu: "Tôi đoán ra rồi, bọn họ nhất định là khai ra gì đó lập được công, nhưng mà tôi chỉ là tiểu lâu la, cũng chẳng biết thứ gì, có nói ra cũng chẳng có ích gì cả." "Ngươi không nói sao biết không có ích gì chứ?" Lý mộc tượng cúi đầu trầm tư, cuối cùng gật đầu nói: "Vậy thì được, tôi nói. Tên Ngô Dương Tuấn này là bà con xa của tôi, tôi chỉ biết hắn làm quan ở kinh thành, bình thường chẳng qua lại gì với nhau. Cuối năm rồi hắn đột nhiên hóa trang đến Côn Minh tìm tôi, nói là ở kinh thành tham ô tiền nên trốn đến đây xin tôi cho ở nhờ, còn cho tôi khá nhiều bạc để tôi thu hắn lưu lại. Tôi nhất thời tham tài nên đáp ứng." "Hắn thường ngày thường nói với tôi những lời bất mãn với triều đình, nói hoàng thượng là... là soán vị đoạt quyền, không phải dòng chính thống của Đại Minh. Hắn nói rất nhiều, mới đầu tôi rất sợ, sau đó nghe hoài cảm thấy cũng có chút ít đạo lý." "Sau đó, hắn lại bỏ tiền ra để tôi khuyếch trương chuyện làm ăn, tiếp tế cho gia nhân của tôi, cuối cùng mới nói cho tôi biết hắn ở kinh thành đã lãnh binh tạo phản, cướp ái phi của hoàng thượng thất bại, đột vây đến nơi này. Tôi sợ quá, định báo cáo quan phủ, nhưng hắn ám kỳ cho tôi biết là tôi đã thu lưu hắn lâu như vậy, cho dù có tố cáo thì cũng bị khép tội đồng mưu, chỉ cần dây vào bên mưu phản thì chẳng ai chạy thoát cả." "Sau đó hắn lại lấy bạc ra đưa cho tôi, nói chỉ cần tôi tham gia người của chúng, sau này Kiến Văn đế đoạt lại hoàng vị, chúng tôi đều là công thần, hưởng cao quan hậu lộc, vinh hóa phú quý cái gì cũng có. Tôi đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn biết phải đi theo chúng. Lần này hắn trộm bạc trong ngân khố của đề hình án sát nha môn, quan phủ tra xét ở cổng thành rất nghiêm, chúng tôi nghĩ ra việc dùng gỗ lớn chứa bạc bên trong chuyển ra ngoài thành, dư định là chiều tối nay đưa đi trước khi thành đóng cửa thì các ngài đã tới." Dương Thu Trì thầm cảm thấy may, vì chỉ cần chậm trễ chút nữa chúng đã che giấu trốn ra khỏi thành được rồi, hỏi tiếp: "Các ngươi chuẩn bị đưa số bạc này đi đâu?" "Ngô Dương Tuấn chỉ nói giúp đưa bạc ra khỏi thành là không cần lo gì nữa, hắn sẽ tự có an bài, còn nói làm chuyện đáng rơi đầu này đều sử dụng đơn tuyến liên hệ, bảo tôi đừng nghe ngóng tình hình gì." Dương Thu Trì mắng thầm, công tác ngầm của các Kiến Văn dư đảng này quả thật là hiệu quả. Xem ra, chỉ có Ngô Dương Tuấn khai ra mới biết thêm những người phía sau nữa. Dương Thu Trì trực tíêp thẩm vấn những thợ học việc trong tiệm gỗ, tra khảo dọa nạt vâng vâng đều không khai thác được gì, xem ra những người này đều nghe theo Lý thần đao, chỉ biết có chút tiền bạc, còn nội tình thế nào chẳng hay chẳng rõ. Dương Thu Trì cho người đưa Ngô Dương Tuấn lên. Ngô Dương Tuấn được đưa tới đại đường, Dương Thu Trì giật mình thảng thốt, vì đại hán này đã bị cẩm y vệ dày vò không còn hình dáng con người nữa. Ngoại trừ mặt mũi của hắn còn đở, những chỗ khác đều bị thương đến da thịt, lưng, ngực, đùi chỗ nào cũng máu thịt bầy nhầy. Căn cứ báo cáo của Nam Cung Hùng, cho dù dùng đến khốc hình thế nào, Ngô Dương Tuấn này vẫn thà chết không khai. Điều này khiến Dương Thu Trì nhớ tới Tạ quả phụ thà chết không khai, xem ra trong Kiến Văn dư đảng vẫn có những thành phần trung kiến, hèn gì cẩm y vệ truy tìm họ nhiều năm như vậy mà không có biện pháp gì bắt được. Dương Thu Trì cho người tạt nước cho Ngô Dương Tuấn tỉnh, sau đó hỏi: "Ngươi dù gì cũng là một bá tổng, sao chỉ vì hơn hai nghìn lượng bạc mà cũng hứng thú, ngươi chẳng phải nghèo dữ như vậy sao?" Ngô Dương Tuấn hơi ngẩng đầu, nỗ lực mở mắt, cười khổ nhưng chẳng nói gì. Dương Thu Trì lại nói: "Ngươi đương nhiên sẽ chẳng thể tầm thường như vậy, Kiến Văn lại càng không, và cũng không thể nói kim ngân châu báu mang theo lúc y rời khỏi hoàng cung quá ít đến nỗi phải sống nhờ vào sự tư trợ của những người như Mễ viên ngoại vậy a. Y muốn sinh hoạt xung túc cả đời thật ra rất dễ dàng, cho nên có đâu lại đi hứng thứ với số bạc này chứ?" Ngô Dương Tuấn nỗ lực ngẩng đầu, chẳng nói lời nào, ngẩn ngơ nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì lạnh lùng nói: "Kỳ thật chuyện này rất dễ đoán, bỡi vì Kiến Văn vẫn là Kiến Văn, dư đảng vẫn là dư đảng, chẳng có liên hệ gì với nhau. Ta nói có sai không?" Thần tình của Ngô Dương Tuấn lập tức ảm đạm lại ngay, giống dư đèn dầu lập lòe trước gió lạnh vậy, nhưng vẫn không nói tiếng nào. Nếu như cẩm y vệ không cạy được miệng Ngô Dương Tuấn, Dương Thu Trì quyết định giao y cho cẩm y vệ Bắc Trấn Phủ ty, để cho họ từ từ tra khảo hắn. Dương Thu Trì bảo Kim sư gia viết mật báo cho chỉ huy sứ Kỷ Cương, nói rõ chuyện đã bắt được trọng phạm mưu phản Ngô Dương Tuấn, nhấn mạnh công lao lần này có sự chỉ điểm của hai mẹ con Bạch phu nhân nhận thức ra sự hóa trang của hắn, lập được công đầu trong việc bắt cả ổ của Kiến Văn dư đảng tại Côn Minh thành, thỉnh cầu lấy công chuộc tội, xá miễn tội liên can. Sau đó đem hết khẩu cung, thỉnh đề hình án sát sứ Khang Hoài viết tờ làm chứng kèm theo. Sau khi phong mật báo lại, giao cho Nam Cung Hùng dẫn người áp giải Ngô Dương Tuấn, Lý mộc tượng cùng các vị học đồ dùng yêu bài cẩm y vệ bắc trấn phủ ty của Nam Cung Hùng đưa đến cẩm y vệ thiên hộ sở ỡ Vân Nam, để cho bọn họ phụ trách áp giải phạm nhân lên kinh thành cùng giao trình mật báo. Ngô Dương Tuấn bị áp giải đi rồi, Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai ở phòng khách nhìn ra thấy bộ dạng thảm thương của hắn, tuy vẫn hận thấu xương nhưng lòng cũng có đôi chút trắc ẩn. Đêm đó, Khang Hoài thiết yến ở nha môn tẫy trần Dương Thu Trì, biểu kỳ sự cảm tạ. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở Côn Minh, Long sư gia chuyên môn làm mấy cổ kiệu cho Dương Thu Trì cùng gia quyến dùng. Nhất thiết chuẩn bị đâu đó rồi, họ chính thức lên đường đến huyện Thanh Khê - châu Trấn Viễn nhận nhiệm sở. Khang Hoài án chiếu theo mọi chuyện đã bàn bạc kỹ trước đó, phái một ti ngục tin cậy cùng đi với Dương Thu Trì, mẹ con Bạch phu nhân đến chỗ lưu đày lo chuyện nạp thục. Khang Hoài còn tự thân viết một bức thư gởi cho quan viên quản lý phạm nhân chịu tội lưu đày ở đó, lệnh cho họ xử lý linh hoạt, để cho mẹ con Bạch phu nhân theo Dương Thu Trì đến Trấn Viễn châu cư trú, ba năm hết hạn trở về tiêu án. Từ biệt KHang Hoài xong, Dương Thu Trì rầm rộ lên đường. Có thư riêng của Khang Hoài, cùng một ti ngục thân tín của y đi theo lo liệu mọi chuyện, nên việc ở nơi lưu đày tiến hành rất thuận lợi. Sau khi xong việc, Dương Thu Trì thưởng cho ti ngục đó ít ngân lượng, khiến y vui mừng khôn xiết quay trờ về. Và thế là, khối đá nặng trong lòng mẹ con Bạch phu nhân coi như được vứt sạch, hai mẹ con họ hầu như đã khôi phục tự do, lại còn tận mắt chứng kiến cừu nhân bị bắt tống giao cho luật pháp, lòng thanh thản rất nhiều. Sự cảm kích của hai mẹ con họ đối với Dương Thu TRì chẳng có gì sánh hơn nữa. Bạch Tố Mai cảm kích có dư, nhân lúc không người ôm chặt Dương Thu Trì tặng cho hắn một nụ hôn ngọt ngào nồng cháy, biểu đạt sự cảm kích vô hạn trong tim. Mang theo hai mẹ con Bạch phu nhân, đoàn người tiếp tục đến Thanh Khê huyện. Sau khi đi vào địa giới của huyện, họ thấy quả thật nơi đây thanh sơn lục thủy, phong cảnh hữu tình, chỉ có điều bá tánh thì rất khổ sở. Ngày ấy, khi đến một tiểu trấn cách trung tâm huyện không xa, kim sư gia bắt đầu an bài cụ thể lễ nghi tiếp nhận nhiệm sở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]