Chương trước
Chương sau
Tống Vân Nhi rất cao hứng, hỏi Dương Thu Trì: "Ca, huynh sao phát hiện bạc ở trong gỗ vậy? Muội thấy các bộ khoái cũng đã kiểm tra qua số gỗ này, sao lại không phát hiện được vậy?"
"Rất hiển nhiên, nhưng thợ mộc này thấy cổng thành sưu tra nghiêm cách, không thể lọt qua, cho nên móc rỗng ruột một cây gỗ lớn, đêm bạc dung hóa thành từng cây ngân côn, bỏ vào trong bọng cây, sau đó trám miệng lại. Tuy những thợ mộc này gia công tinh xảo, ngay đầu cây gỗ chẳng hề thấy lổ hở, nhưng mà, có một sơ hở chết người mà chúng không chú ý, và cũng không có biện pháp gì che đậy."
"Sơ hở gì?"
"Khối gỗ này có thể lấy ra được, tức còn kẽ hở, chính vì như thế, do bản thân cây gỗ và chỗ gỗ bị cửa có trình độ bốc hơi và thấm nước rất khác biệt, do đó độ ẩm bất đồng, nếu quan sát và sờ mó cẩn thận, vẫn có thể phát hiện ra dị dạng."
Tống Vân Nhi bấy giờ đã hiểu, cười nói: "Huynh thiệt là lợi hại, vậy mà cũng phát hiện được!"
Dương Thu Trì cũng cười: "Ta chẳng phải là đã nói rồi sao, phạm tội gì cũng để lại dấu vết, vấn đề là muội có phát hiện được hay không mà thôi."
Khang Hoài ở bên cạnh nghe thế cũng bội phục vô cùng, giơ ngón tay cái lên khen: "Hèn gì Cố phủ doãn khen Dương đại nhân ngài phá án như thần, niên thiếu tài cao, quả nhiên chẳng sai. Lần này rất may là có Dương đại nhân trợ giúp, nếu không, chẳng những cái mão ô sa trên đầu ta giữ không được mà không chừng còn bị tống vào trong lao ngục nữa!"
Dương Thu Trì vội nói mấy lời khiêm tốn.
Khang Hoài ra lệnh cho người trói đại hán Hoa Cương trộm ngân khố và ông chủ tiệm mộc Lý mộc tượng giải áp lại. Những người này khi nhìn thấy mấy cây ngân côn ở hậu viện, tuy sắc mặt có biến, nhưng vẫn khăng khăng cãi là chẳng hiểu những cây gỗ này ở đâu ra. Đại hán Hoa Cương thậm chí còn giãy giụa dữ dội, mắng chửi không ngừng.
Dương Thu Trì lười đôi co với chúng, thấy lửa cháy trong xưởng mộc đã được dập tắt triệt để, liền chậm bước tiến vào tra xét cẩn thận, thấy ở trong phòng có mấy lò luyện, cảm thấy hứng thú nghiên cứu một hồi, lòng sau đó đã có phần yên tâm.
Khang Hoài tìm lại được bạc, khối đá trong lòng như đã quẳng được đi mất. Chuyến này tội chứng đều có đủ, cho dù bọn trộm có không chịu nhân tội cũng không sợ, từ từ tra khảo là được. Y phân phù đem ngân đĩnh và tội phạm áp giải về nha môn chờ thẩm vấn sau.
Mọi người trở về nha môn, vừa khéo gặp được hai mẹ con Bạch Tố Mai và hai quan sai áp giải từ trong đi ra. Nhìn thấy Dương Thu Trì, Bạch Tố Mai lộ vẻ vui, vừa định chào hỏi thì thấy phía sau có nhiều người, lại có nhiều tội phạm bị trói áp giải tới, cho nên nhanh chóng tránh sang một bên.
Trên đường đi, đại hán Hoa Cương luôn miệng lớn tiếng mắng chửi, cẩm y vệ cảm thấy rất phiền nên trên đường không ngừng đánh hắn, lại đè đầu hắn xuống thấp, suýt áp sát mặt đất, nên cứ lũi thủi té lên té xuống mà đi. Hoa Cương vô cùng quật cường, dù bị như thế mà cũng không ngừng mắng chửi.
Dương Thu Trì bước đến hỏi quan sai áp giải: 'Sao rồi? Thủ tục giao tiếp đã xong chưa?"
Hai quan sai vội vã cúi người hành lễ, hồi đáp: "Hồi bẩm đại nhân, thủ tục giao tiếp đã xong, phần đưa tới chỗ đày thì giao cho nơi này phụ trách."
Dương Thu Trì gật đầu: "Rất tốt, nhị vị cực khổ quá rồi, chuyện sau này ta sẽ có cách an bài, các vị trở về nghỉ ngơi chút đi, sau đó có thể trở về kinh thành rồi." Hắn móc từ trong người ra hai đỉnh bạc, đưa cho họ nói: "Chút thành ý nho nhỏ này, thỉnh hai vị vui nạp cho."
Hai vị quan sai áp giải chuyến này đi thực ra chỉ là du sơn ngoạn thủy, làm gì có chuyện cực khổ mà bàn, nhưng họ biết vị Dương đại nhân trước mặt đây làm người rất trượng nghĩa, ra tay rộng rãi, cho nên cũng không cự tuyệt, cúi người cảm tạ xong đưa tay tiếp lấy, sau đó cáo từ Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiễn hai vị quan sai đi xong, phát hiện thần tình của Bạch Tố Mai và Bạch phu nhân đều rất khẩn trương nhìn chằm chằm vào đám người bị trói đi qua trước mặt họ, nên cảm thấy kỳ quái bước lại hỏi nhỏ: "Tố Mai, có chuyện gì vậy?"
Bạch Tố Mai chỉ vào bóng dáng của đại hán Hoa Cương, run giọng nói: "Người đó.... giọng nói của người đó.... dường như... dường như là của một bá tổng thủ hạ của cha thiếp. Đó chính là tên bá tổng cầm đầu đội ngũ tham gia bảo hộ hoàng phi sau đó mưu phản! Tên của hắn là Ngô Dương Tuấn!"
Hai mắt của Bạch phu nhân giống như phún hỏa: "Không sai, tiếng nói đó chính là của hắn, thề hình cũng giống y như đúc! Nhất định là hóa trang rồi!"
Đầu não của Dương Thu Trì đánh sầm một cái, vừa kinh vừa mừng, vội hỏi: "Hai người không nhìn sai chứ?"
"Không sai!" Bạch phu nhân hậm hực nói, "Tự hắn mưu phản rồi liên lụy đến lão gia nhà ta bị chém đầu, thanh âm và tướng mạo của hắn dù hóa thành tro ta cũng nhận ra!"
Bạch Tố Mai cũng nói: "Là Ngô Dương Tuấn! Không sai, hắn chính là phụ tá cho cha thiếp, thường đến nhà thiếp chơi, nên thanh âm và ngoại hình hắn thiếp nhận rất rõ, nhất định không sai!"
Người đó đã đi khá xa rồi, Dương Thu Trì vừa mừng vừa kinh, chạy theo lên trước, đột nhiên cao giọng gọi từ phía sau: "Ngô Dương Tuấn bá tổng!"
Đại hán Hoa Cương đột nhiên nghe phía sau có người gọi tên và nguyên hàm của hắn, không tự chủ được dừng bước quay đầu lại. Dương Thu Trì cười lạnh nói: 'Quả nhiên là ngươi, Ngô bá tổng! Ngươi không ngờ ở biên giới tây nam Côn Minh thành cách kinh thành mấy nghìn dặm này lại gặp người quen phải không?"
Hoa Cương cũng cười lạnh đáp: "Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì?" Nhưng khi y nhìn rõ Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai đi theo sau lưng Dương Thu Trì, sắc mặt tức thời biến hẳn.
Dương Thu Trì tử tế nhìn mặt của y, đột nhiên đưa tay chụp một phần nhỏ sau tai của y kéo mạnh, một mặt nạ da người bị lột xuống, lộ ra gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Ngô Dương Tuấn! Ngươi là tên cẩu tặc! Trả lại mạng lão gia nhà ta đây!" Bạch phu nhân đã theo sau đến nơi, vừa nhìn thấy gương mặt này tức thời kêu ré lên. Trên đường đi bà ta đã lượm một cục đá giấu sau lưng, lúc này đột nhiên quẳng mạnh tới, Hoa Tranh bị hai cẩm y vệ giữ chặt, chẳng cách nào tránh né, cho nên bị ném trúng ngay mũi, kêu lên một tiếng thảm thiết, máu văng tung tóe, răng rơi ra mấy cái.
Bạch phu nhân còn muốn tìm đá ném nữa, Dương Thu Trì vội khuyên: "Bạch phu nhân, đừng đánh nữa, người này liên hệ tới tội mưu phản, sẽ bị lăng trì xử tử, người hiện giờ đánh chết hắn là tiện nghi cho hắn rồi!" Bạch Tố Mai cũng vội vã bước đến giữ lấy mẹ nàng.
Hoa Cương phun ra một ngụm máu, cúi đầu hạ giọng nói: "Tẩu... tẩu tử (chị dâu),thật xin lỗi, là đệ liên lụy đến Bạch đại ca... thật là xin lỗi..."
Bạch phu nhân nghe hắn ta xin lỗi, trong tay đã cầm cục đá mới nhưng không nhẫn tâm đánh nữa, nhưng nghĩ đến Bạch thiên tổng chết thảm, vừa tức vừa đau, không khỏi ôm mặt khống rống lên.
Khang Hoài chạy đến hỏi: "Dương đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Dương Thu Trì đáp: "Trước hết giải các phạm nhânnày đến đại đường, ta có chuyện này cần nói với Khang đại nhân ngài."
Khang Hoài thấy thần sắc hắn trịnh trọng, vội gật đầu, ra lệnh cho người đưa Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai vào phòng khách uống trà chờ, rồi cho giải các phạm nhân đến đại đường hậu thẩm.
Dương Thu Trì và Khang Hoài đến hậu đường, Dương Thu Trì đưa cho Khang Hoài xem yêu bài cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của mình, Khang Hoài xem qua cả kinh, chấp tay thi lễ: "Thì ra Dương đại nhân chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, thỉnh thứ cho ti chức tội chậm trể nghinh tiếp."
Dương Thu Trì thu lại yêu bài, nói: "Đại nhân bất tất khách khí, ta lộ rõ thân phận chính là vì hai mẹ con Tố Mai nhận ra tên Hoa Cương đó chính là một trong những đầu mục tham dự cướp xa giá của quý phi nương nương năm rồi, tên thật của hắn chính là Ngô Dương Tuấn, nguyên là một bá tổng thủ hạ của Bạch thiên tổng cha của Bạch Tố Mai."
"Thật không?" Khang Hoài vừa kinh vừa mừng.
"Không sai, nếu như đã quan hệ tới mưu phản, thì án này do ta tiếp nhận."
"Ti chức tuân lệnh!" Khang Hoài chấp tay nói.
Trở về đại đường, Khang Hoài cho mọi nha dịch rút lui, toàn bộ vị trí trị đường do cẩm y vệ hộ vệ của Dương Thu Trì đảm nhiệm. Kim sư gia ngồi ở bàn sư gia ở một góc chuẩn bị ghi khẩu cung.
Dương Thu Trì cho người đưa đại hán Hoa Cương lên đại đường, hỏi: "Ngô Dương Tuấn, kỹ thuật hóa trang của ngươi không tệ, suýt chút nữa lừa được ta, hèn gì cẩm y vệ tìm người khắp thế giới mà chẳng được, thì ra ngươi trốn đến tây nam này, còn hóa trang. Đồng đảng của ngươi ở đâu, còn không thành thật khai ra?"
Ngô Dương Tuấn cười lạnh: "Nếu như đã rơi vào tay các người, muốn giết muốn thịt gì tùy ý, muốn ta khai ra điều gì à, đừng có nằm mơ!" Vừa rồi hắn bị Bạch phu nhân đập cho cục đá gãy mất mấy cái răng, miệng sưng vù, máu mũi vẫn còn chảy ra, nên lời nói của hắn lọt gió phều phào rất khó nghe.
Dương Thu Trì nhìn bộ dạng hảo hán của hắn cảm thấy hơi buồn cười, liền bảo Nam Cung Hùng: "Giao cho các ngươi vậy. Kéo hắn xuống dưới, nhất định cạy cho được răng của hắn, đừng làm hắn chết!"
Đối với Ngô Dương Tuấn, thẩm tấn chẳng phải là vấn đề nhận hay không nhận tội, mà là làm sao cho y khai ra đồng đảng.
Đối với vấn đề này, pháp y và suy đoán chẳng có thể giúp được gì. Hơn nữa người này hại cho cha của Bạch Tố Mai liên lụy chết thảm, khiến hai mẹ con nàng bị lưu đày, khiến cho hắn nếm chút mùi khổ sở cũng là chuyện nên làm, cho nên Dương Thu Trì giao cho cẩm y vệ hộ vệ đi làm, vì họ có kinh nghiệm rất phong phú về vấn đề này.
Nam Cung Hùng ra lệnh cho người kéo Ngô Dương Tuấn xuống tra khảo xong, Dương Thu Trì phân công đưa thần đao Lý mộc tượng lên, hỏi: "Tự ngươi thành thật khai ra, hai là đợi chúng ta đánh cho ngươi khai?"
Lý mộc tượng quỳ xuống dập đầu lạy Dương Thu Trì vài cái, cười cầu tài: "Đại nhân, tôi thật không biết số bạc đó tại sao lại có trong hậu viện nhà tôi. Tôi có thể giơ tay xin thề, thật đấy, tôi không nói láo đâu a."
"Thật sao? Hậu viện của xưởng mộc nhà ngươi tự nhiên có nhiều gỗ lớn như vậy, ngươi không biết sao? Chẳng lẽ gỗ lớn từ trên trời rơi xuống?"
Lý mộc tượng làm ra vẻ vô cản: "Tôi thật không biết a, đại nhân."
Dương Thu Trì dùng hai tay chống cằm, bảo: "Được a, ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi có thể giải thích hợp tình hợp lý thì ta lập tức thả ngươi đi!"
Hai mắt Lý mộc tượng sáng rực lên, luôn miệng đáp ứng.
Dương Thu Trì hỏi; "Hậu viện nhà ngươi có cửa không - nhắc cho ngươi nhớ, tình huống xưởng mộc của ngươi thế nào chúng ta đều quan sát hết rồi, ngươi đừng hòng nói láo!"
"Tiểu nhân không dám, là có một cửa nhỏ."
"Ngòai cửa có cái gì?"
"có một con đường nhỏ."
"Xưởng mộc của các ngươi nằm ở vị trí nào của đường này?"
"Ở giữa."
"Đường nhỏ rộng bao nhiêu?"
Lý mộc tượng hiện giờ đã hiểu rõ dụng ý những câu hỏi này, sắc mặt tái nhợt: "Có thể để hai con ngựa đi song song."
"Vậy cây gỗ có bạc đó dài bao nhiêu?"
"Hơn một trượng." Trán của Lý mộc tượng bắt đầu xuất mồ hôi.
Dương Thu Trì tiếp tục chẳng nhanh chẳng chậm hỏi: "Có thể thông qua đường nhỏ này đưa cây gỗ đó vào cửa sau không?"
"Cái này... không thể."
"Tường bao của các ngươi cao bao nhiêu?"
"Gấp hai đầu người."
"Cây gỗ đó nặng như vậy, có thể đưa vượt tường vào không?"
Lúc này, mặt Lý mộc tượng không còn giọt máu, lí nhí đáp: "Không thể."
"Nhưng cây gỗ khác sao có thể đưa được vào hậu viện?"
"Từ cửa trước mang thẳng vào..."
"Vậy còn cây gỗ đó?"
Lý mộc tượng không còn chịu nỗi nữa, dập đầu lia lịa: "Đại nhân, tôi xin khai thật, cây gỗ đó là do Hoa Cương mang vào chỗ tôi, nói là để tạm đó mấy ngày, cho tôi một lượng bạc để làm phí bảo tồn. Tôi thật không biết trong cây gỗ đó có bạc a."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.