Giang Sơn Vạn Dặm Tựa Xuân
C
ái mà tôi không ngờ được chính là tốc độ làm việc của Trần Nhật Duật. Chỉ mới vừa hôm trước tôi bâng quơ nói một câu muốn đi thôi mà ngủ một giấc đã thấy mình đang ngồi gật gà trên xe ngựa.
Ban đầu lúc tốc rèm xe thấy mình như đang ở miền rừng núi tôi còn tưởng đâu bọn thích khách cao tay nào bắt tôi làm con tin rồi, hoảng hồn quay sang thì thấy Trần Nhật Duật ngồi chống cằm nhìn tôi như nhìn một kẻ điên. Tôi cũng nheo nheo mắt nhìn anh ta, trong đầu dần dần mới nhớ ra là mình từng nói như vậy. Có điều...
Trần Nhật Duật giống như hiểu tôi đang nghĩ gì, liền nói:
- Hôm nay trùng hợp ta đi Đà Giang.
- Sao anh không hỏi tôi trước một tiếng nhỉ? – Tôi đỡ lấy trán bất lực nhìn anh ta.
Trần Nhật Duật làm ra vẻ vô tội nói:
- Chẳng phải hôm qua cô nói muốn đi khỏi Phượng Thành hay sao?
Tôi cắn răng, liếc anh ta:
- Tôi có nói là tôi muốn đi Đà Giang à?
- ...
Dù sao người có công không nên trách, ít ra anh ta vẫn có ý tốt muốn giúp tôi dù quá trình có hơi lòng vòng một chút. Tôi chống cằm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy núi non trập trùng, tiếng thác đổ xa xa như con mãnh thú gầm giữa đại ngàn hùng vĩ. Đà Giang này đúng là một nơi hoang vu.
Yên lặng một hồi, Trần Nhật Duật đột nhiên hỏi tôi:
- Ở trong cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673572/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.