Trần Khâm nghe tôi nói thế thì ánh mắt lóe lên tia giận dỗi, anh ta lại gần tôi, vẻ mặt đang tươi cười lập tức trở nên vô cùng bực dọc, kề tai tôi nhỏ giọng nói:
- Em của em quyến rũ ta, em lại tính nhường ta cho ả hay sao?
- Nếu anh thích ả thì tôi sẽ nhường! – Tôi bật cười thành tiếng.
Trần Khâm xiết lấy eo tôi, nghiến răng:
- Ai nói là ta thích?
- Ồ, nếu vậy thì tôi phải làm đến nơi đến chốn rồi! – Tôi nói.
Tô Kim Lan lần này cũng thật sự xui xẻo, ả ta định nhân lúc Trần Khâm say xỉn không làm chủ bản thân được mà ra tay, lại không ngờ Trần Khâm chẳng phải một kẻ đơn giản. Trong hậu cung của anh ta muôn hồng nghìn tía mà chẳng ai quyến rũ được anh ta thì nói gì là một đóa hoa dại nơi vùng thôn quê này.
Đợi khi quan khách đã tản về hết, hai kẻ bị hại bọn tôi cũng theo cha tôi ra sảnh lớn thưa chuyện. Lần này cha và Lâm thị vẫn ngồi trên sập, tôi và Trần Khâm vẫn đứng một bên, nhưng Tô Kim Lan lại phải quỳ dưới đất. Tô Kim Lan đã mặc lại quần áo đàng hoàng, ngồi đó khóc lóc tỉ tê.
Tôi nghe Trần Khâm kể lại, lúc anh ta trở về phòng, thì Tô Kim Lan đã ăn mặc hở hênh như vậy nằm sẵn trên giường rồi. Nhưng đáng tiếc là Trần Khâm cũng chẳng phải là say thật, anh ta vừa bước vào đã xách ả ta ra ngoài rồi hô hoán lên, nhờ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673566/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.