Tôi quay lại cung của Đặng phi nhìn thấy chị ta đang ngồi thẫn thờ trên giường mới thở phào, có lẽ kẻ đó chỉ có ý muốn tra xem Đặng phi đã lấy được vật báu chưa chứ không muốn giết chị ta, hoặc cũng có thể kẻ đó muốn đột nhập để lấy vật báu. Khả năng cao là kẻ đứng sau chị ta làm.
Phòng của Đặng phi vẫn chưa đóng lại, tôi nhìn chị ta mà chị ta cũng nhìn tôi. Tôi định hỏi chị ta về lá thư đó nhưng lại cảm thấy đây không phải lúc, cứ để chị ta tĩnh tâm suy nghĩ một thời gian xem niềm tin của mình đã đặt đúng chỗ hay chưa. Nếu như chị ta là kẻ có đầu óc hẳn cũng sẽ suy nghĩ như tôi.
Tôi xoay người trở về cung Quân Hoa, cảm thấy Đặng phi nhìn cũng không giống một kẻ có dã tâm, chẳng biết kẻ đứng sau giật dây là người như thế nào mà lại khiến chị ta ngoan ngoãn nghe lời.
Lại nghĩ đến cú choáng ban nãy, thầm nghĩ ngày mai phải đến hồ Thủy Tinh bắt cá chép lớn để tẩm bổ.
Vừa lẩm bẩm vừa đi tới cổng bỗng dưng đụng trúng vào khuôn ngực rắn rỏi, tôi ngước lên quả nhiên nhìn thấy Trần Khâm đang dùng ánh mắt hừng hực như lửa từ trên trời nhìn xuống tôi. Ơ, tôi chỉ muốn bắt vài con cá của anh ta, chứ có phải muốn lấy mạng anh ta đâu mà anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt này?
Kể từ sau lần trốn đi bị bắt gặp đó Trần Khâm lại càng để mắt đến tôi, những ngày này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673510/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.