Tôi đánh xe trở về thì nhìn thấy khắp nơi đều là binh lính, đánh xe đến cổng thành bỗng bắt gặp Trần Thì Kiến với vẻ mặt hoang mang, liễn vẫy tay gọi:
"Này, tìm cái gì thế anh miệng quạ?"
Trần Thì Kiến nhìn thấy tôi thì giật mình, giống như không thể tin được vào mắt nên dụi dụi mấy cái. Dụi xong anh ta réo ầm lên, thanh âm như than khóc:
"Phu nhân của tôi ơi, tại sao hai vợ chồng các người lúc nào cũng thích gây rắc rối cho tôi hết vậy? Tôi mà không tìm được em thì tôi mềm xương với người ấy mất thôi."
Tôi bật cười khanh khách:
"Ngày xưa chẳng phải anh là kẻ thích gây rắc rối cho tôi nhất sao, bây giờ tôi trả thù được rồi nhé."
"Cười đi, xem lát nữa em làm sao mà cười."
Trần Thì Kiến không chấp nhất tôi, vội vội vàng vàng đưa tôi trở lại Cấm thành.
Còn nhớ hôm qua lúc tôi đi khỏi thì thần thái của Trần Khâm vẫn còn sáng lạng, lúc ngủ khóe miệng còn ý cười. Nhưng hiện giờ kẻ này đang ngồi bên án thư ánh mắt vằn tơ máu, đôi mày nhíu lại, mái tóc búi cao cũng có vài sợi rối.
Tôi nhón gót bước đến bên cạnh anh ta, phía dưới chân bỗng nhiên có chén trà "choang" một tiếng rơi xuống vỡ nát, tôi hoảng hồn nhìn lên hoá ra là Trần Khâm vừa ném, ánh mắt anh ta nhìn chòng chọc khiến tôi rét run.
"Tôi còn tưởng em quên mất tôi rồi!"
Lần trước tôi bỏ nhà đi với ông chú sáu cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673509/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.