Tôi biết mình dùng lý do vớ vẩn để dối gạt Thoát Hoan rằng tôi không phải Tô Linh Lan chỉ như một trò trẻ con, bởi ai có thể quên đi được một kẻ đã kề cận cùng mình trong những năm tháng dài đằng đẵng, mà với người như Thoát Hoan thì chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra tôi.
Cái mà tôi muốn là anh ta phải biết là tôi của hiện tại đã không còn là Tô Linh Lan đơn thuần của ngày xưa nữa, với thân phận của tôi và anh ta bây giờ thì đoạn tình cảm này tốt nhất nên quên đi. Tôi đã có chồng, có con, hơn thế nữa lòng tôi cũng đã khác.
Nhưng có một chuyện tôi không ngờ tới được, chỉ trong vài ngày mà tin đồn về chuyện của Thoát Hoan và tôi đã lan ra khắp hang cùng ngõ ngách, đến nỗi Trần Nhật Duật đến tìm tôi nghi hoặc mà hỏi rằng:
"Phải chăng võ nghệ của cô là học được từ Thoát Hoan. Đám người ở Đà Giang dạo ấy cũng là tay chân của Thoát Hoan đúng không? Vì sao cô lại có can hệ đến bọn Thát Đát?"
Tôi ngồi trên sập đang cầm chén canh đang uống dỡ, bỗng bật cười:
"Kể cả chú Văn cũng đến chất vấn tôi hay sao?"
Trần Nhật Duật đứng cạnh bức bình phong, ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như muốn đem tôi ra cắt gọt đến tâm can để có thể nhìn thấu. Tôi buông rèm mi xuống tránh cái nhìn xăm soi của anh ta, lại nghe anh ta nặng nề nói:
"Kể cả không có ý đồ xấu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673488/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.