Cung Quân Hoa của tôi dạo gần đây rất đông vui.
Giống như hôm qua vừa đón Trần Thì Kiến thì hôm nay vị khách không mời mà đến là Thoát Hoan cũng tới tệ xá thăm nom. Kẻ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi còn chưa tìm gặp anh ta hỏi tội thì anh ta đã tự dẫn xác đến rồi, đỡ phải mất công.
Tôi tỉnh lại vào buổi tinh mơ, vừa xuống giường rót chén trà lạnh thì Thoát Hoan đã ở bên cạnh quát tôi:
"Đến bây giờ vẫn còn uống trà lạnh ư?"
Tôi giật mình suýt đánh rơi chén trà, sau lại chằm chằm nhìn anh ta. Nếu như không phải anh ta mặc bộ quần áo mà đỏ sậm thì tôi đã tưởng rằng mình lại nằm mơ về quá khứ nữa rồi.
Tôi liếc Thoát Hoan, lạnh giọng nói:
"Nhỏ tiếng một chút, con tôi đang ngủ."
Tôi cảm thấy câu mình nói có hơi kỳ cục, giống như tình nhân cũ sau bao nhiêu năm đi xa quay về thì thấy người mình từng yêu sâu đậm đã có chồng con.
Tuy tôi không phải anh ta nhưng lại cảm nhận được anh ta chắc cũng khó chịu lắm. Nhìn gương mặt có chút tái xanh của Thoát Hoan, tôi bỗng thấy hả hê.
Thoát Hoan nhìn xoáy vào tôi, mỉa mai:
"Tôi không ngờ em đã bội bạc tôi rồi lại còn có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy."
Ơ, vậy thì thế nào, thế chẳng lẽ có con cái rồi mà lại đi nói bản thân là cô gái mới lớn vừa tới tuổi cập kê?
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673486/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.