Đoàn quân đến chân núi thì Bách Gia Nô cho dựng trại nghỉ ngơi. Tôi nhìn lướt một vòng, trong lòng giống như được khai mở nút thắt.
Tôi bèn vờ ôm bụng khóc lóc, Bách Gia Nô trông thấy thì cau mày:
"Mi rốt cuộc muốn gặp lại Trấn Nam Vương hay không đây?"
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, quát:
"Còn không phải mấy thứ đồ ăn quái lạ của người Nguyên các anh hay sao? Bây giờ anh muốn đưa tôi đi hay để tôi giải quyết lại chỗ?"
Bách Gia Nô lại càng cau mày chặt hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Bách Gia Nô đưa tôi đến chỗ vắng người rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhìn gương mặt có chút đỏ lên vì bực tức của anh ta trong lòng cũng không nỡ.
Có lẽ anh ta không hề biết ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.
Lúc này giống như Bách Gia Nô đã phát hiện ra điều bất thường, tức khắc quay người lại nhìn tôi. Nhưng từ phía sau tôi hàng nghìn mũi tên từ triền núi bắn xuống, rẽ gió lao vào người anh ta.
Bách Gia Nô phản ứng không tệ, nhưng lần này có vẻ quá bất ngờ thành ra trên người không ít chỗ bị tên bắn trúng.
Tên đã bắn ra tức sẽ kinh động đến quân Thát, tôi không chút chần chừ lao đến kết thúc mạng sống của anh ta. Tôi chỉ thấy ánh mắt cả Bách Gia Nô hoảng hốt lẫn khó tin nhìn mình, sau đó đầu lìa khỏi cổ trong uất hận.
Có lẽ anh ta có rất nhiều lời muốn nói với tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673439/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.