Tôi nhẹ bước tới gần doanh trướng quan sát kỹ một vòng, thấy không có người Thát mới lách mình bước vào. Gió đêm theo kẽ hở tôi mở ra khẽ lùa tới. An Tư đang ngồi xoay lưng về phía tôi, chiếc lược ngà vẫn còn giữ trên mái tóc dài như thác đổ.
An Tư chỉ mới là cô gái mười tám tuổi, cuộc đời tươi đẹp chỉ mới mở ra vậy mà chỉ trong đêm nay mọi thứ đã đổ sụp. Tôi bỗng nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp An Tư, cô gái nhỏ bé như một búp sen xinh còn chưa hé nụ ngồi trên con thuyền tròng trành giữa hồ sen xanh.
Như nghe được tiếng bước chân, An Tư từ phía trước nói vọng tới:
"Chàng đã đi rồi sao?"
Hoá ra đã có người đến đây trước tôi. Có lẽ đó chính là Chiêu Thành vương tôi vừa nghĩ tới.
Thấy không có tiếng trả lời, An Tư quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt An Tư bỗng bàng hoàng, sau đấy lại cười tự giễu:
"Hôm nay náo nhiệt ghê!"
Tôi không đáp mà trực tiếp bước tới bên cạnh hỏi:
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"
An Tư quay mặt đi, lạnh nhạt đáp:
"Đã thấy rồi còn hỏi!"
"Tôi muốn biết nguyên nhân! – Tôi quát."
Tôi nhìn cô ấy vừa trầm tĩnh vừa lạnh nhạt thì trong lòng bỗng thấy mất mát. Tôi nắm chặt hai vai cô ấy, không kiềm chế được giọng điệu tức giận:
"Là ai ép cô phải đi? Thượng hoàng, Trần Khâm, các bô lão? Hay là... Chiêu Thành Vương?"
Ba chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673437/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.