Nam Cung Tuyệt khoác trường bào đen, gương mặt vài phần tiều tụy, ẩn chứa nét buồn. Trông thấy người ngày nhớ đêm mong, hắn nỡ nụ cười ôn nhu hiếm có
_ Đào nhi, Cung Nguyệt có chăm sóc tốt cho muội không, nói huynh biết để huynh làm chủ cho muội?
_ Mỹ Nhân ca ca, hắn không tốt với ta, lúc nào cũng bắt nạt ta
Lúc này Nam Cung Nguyệt cưỡi ngựa vừa tới, hắn phải công nhận Vân Đào kỹ thuật cưỡi ngựa "Thượng đẳng", đằng xa đã thấy Vân Đào đứng cạnh Nam Cung Tuyệt gần như vậy, "mong nhớ sao? hèn chi nàng ta đột nhiên cưỡi ngựa nhanh như vậy", đột nhiên hắn khó chịu, nhảy xuống ngựa hắn kéo tay Nam Cung Tuyệt ra xa Vân Đào, Nam Cung Tuyệt vừa giật mình thì hắn gấp ráp hỏi
_ Ca Ca, hiện giờ mẫu thân như thế nào?
_ Mẫu thân vẫn được Cửu Chân thần Y kéo dài sinh mệnh, mọi chuyện giống như trong thư ta viết cho đệ!
_ Ca Ca, là đệ không tốt, đệ không nên vội vã rời đi
_ Cung Nguyệt, không phải lỗi của đệ, là ta, ta không bảo vệ tốt mẫu thân
_ Không, là lỗi của đệ, đệ đã quá chủ quan, đã qua một đời mà không bảo vệ được mẫu thân vẫn để mẫu thân gặp chuyện như vậy
_ Đệ không có lỗi, lỗi tại ta vô năng, đệ nói đã qua một đời là thế nào?
_ Không có gì, chỉ là đệ cảm thấy tại đệ không chu toàn nên mẫu thân...
_ Là tại ta, đệ đừng tự trách mình nữa, tại ta...
Hai người còn đang trầm ngâm trong nỗi buồn, tranh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-yeu-ta-khong/1706539/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.