tiết thu trời se lạnh, chiếc lá vàng cuối cùng của khu vườn cũng rụng. Vân Đào lười biếng nằm trên giường ngủ, mặc kệ ai đó đang la hét:
_ Tiểu Thư, mau dậy thôi, mau lên, không được ngủ nữa, sắp đến tối rồi
_ Tiểu Thư, Bạch Hoa Cung chúng ta có khách nha
_ Tiểu Thư, minh chủ võ lâm người ta không thể đắc tội được, người đã để người ta đợi từ sáng đến giờ rồi a
Chiết chăng ấm áp bị giật khỏi người, Vân Đào cảm thấy bực mình, trên thế giang này chỉ có một mình Mộ Dung Khuynh dám phá hoại giấc ngủ của cô, lại dám giật chăng ra khỏi người Lưu Vân Đào
_ Khuynh tỷ, hắn chờ thì kệ hắn liên quan gì đến ta
Vân Đào giành lại chiếc chăng, phủ lên người rồi lười biếng ngã xuống giường ngủ tiếp. trên đời này Vân Đào không sợ gì chỉ sợ 1 là lạnh, 2 là nước, 3 là rắn (tương lai nàng sẽ sợ thêm 1 điều kinh khủng khiếp nữa). Mùa thu và mùa đông hầu như cô chỉ trong phòng, không phải trúng độc, cũng không phải sức khoẻ kém mà là bẩm sinh. Mộ Dung Khuynh lắc đầu, tính tình của cung chủ thật là bướng bỉnh, nhưng lại rất đáng yêu, Mộ Dung Khuynh kiên nhẫn kéo chăng, không gọi được giáo chủ chắc chắng giáo chủ lại không ăn tối cũng không gặp minh chủ, tuy người kia giáo chủ không là xem gì nhưng người ta là minh chủ võ lâm, tránh được gì phiền phức thì cứ tránh:
_ Tiểu Thư, hắn có lệnh bài của sư bá
_ thì sao, không quan tâm, ra ngoài ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-yeu-ta-khong/166272/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.