Dưới sự hướng dẫn của Nguyên Phi Cách, Hòa Yến nhanh chóng nắm được quy tắc trò chơi, trò này chủ yếu là chơi chiến thuật tâm lý. Mấy ván còn lại cô dần dần lên tay, còn thắng được mấy ván liền.
Chơi đến hơn 2 giờ sáng, mọi người mới lưu luyến [1] về phòng ngủ.
[1] Nguyên văn là “意犹未尽”: Làm việc gì mà chưa đã thèm
Trở về phòng, Điền Anh và Lưu Mịch Phong cũng có ở đây, ba người ngồi trên giường nhìn Hòa Yến chằm chằm.
Hòa Yến vừa cởi áo vừa nói: “Chúng mày không đi ngủ hả?”
Điền Anh hỏi cô: “Nói đi, mày với Nguyên Phi Cách đi chơi đâu đấy?”
“…..” Hòa Yến liếc cô nàng một cái, “Bọn tao không có gì.”
Lời này có khác nào chột dạ.
“Bọn tao đâu nói hai người có gì.” Lưu Mịch Phong nhìn chằm chằm cô với vẻ thăm dò, “Chỉ là tò mò thôi mà.”
Hòa Yến cười lạnh: “Tao còn không hiểu chúng mày chắc.”
Cô đang định vào phòng tắm, Điền Anh bật dậy ôm cô vào lòng: “Nói thật là hai người đứng cạnh nhau xứng đôi lắm!”
Hòa Yến chớp chớp mắt, sau đó nhìn ba cô bạn nhà mình: “Thật à?”
“Thật mà! Trai xinh gái đẹp, xứng!”
Hòa Yến rũ mắt, giọng điệu trầm xuống: “Thôi bỏ đi.”
Thạch Tiểu Thần nghi hoặc: “Hửm? Sao lại thôi?”
Cô thở dài: “Xứng đôi cũng không được.”
“Mày không có hảo cảm với anh ấy à?”
Sao lại không có hảo cảm được? Không có hảo cảm mà sáng đêm thèm muốn khuôn mặt và thân thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-xuan-khong-muon/2770987/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.