Cô bần thần nhìn vào không trung, bước ra khỏi cánh cửa bệnh viện mà lòng não nề nặng trĩu, cô đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh cậu ấy nhưng không ngờ giờ đây cô lại chính là người phá vỡ lời hứa ấy.
Chỉ nghĩ đến đây thôi cô không kìm lòng được mà nhớ đến Minh Nhật, liệu bây giờ cậu ấy có ổn không, có phải chịu đựng đau khổ một mình hay không, cô không nghĩ gì thêm liền lái xe đến công ty của gia đình Minh Nhật, chỉ cần nhìn cậu ấy thôi dù chỉ là đứng từ xa nhìn cậu ấy cũng đủ rồi.
Cô rón rén đi vào công ty, nhưng ngang cổng bảo vệ đã dò hỏi, cô cũng chẳng biết nói gì đành quay đi, nhưng lại rất muốn nhìn thấy cậu ấy, cô cặm cụi đi qua quán nước vỉa hè đối diện ngồi chờ, chắc chút nữa cậu ấy sẽ về thôi.
Trời cũng xế chiều, rút cuộc cuộc cũng thấy cậu ấy ra về, cô vui mừng khôi siết, nhìn thấy gương mặt ấy bóng lưng ấy chỉ khiến cô muốn chạy đến ôm cậu vào lòng, nhưng cô khựng lại, cảm giác hụt hửng mất mát ùn đến, một cô gái xinh đẹp quyến rũ, phong thái tiểu thư nhà giàu bước đến ôm Minh Nhật, cậu ấy đôi phần kháng cự đẩy ra, khuôn mặt mệt mỏi cau mày tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi cũng từ từ bước vào chiếc ô tô của người con gái đó.
Nhìn qua cô đoán được, cô gái đó chắc là con của vị giám đốc mà gì Hạnh đã nhắc đến, dù đã hứa với gì Hạnh sẽ tìm cách rời xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599538/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.