Minh Nhật vừa về đến nhà liền mệt nhoài nằm dài trên chiếc ghế sofa, đã nhiều ngày hắn không gọi điện được cho Hạ Lan, cô cũng không thường gọi hay nhắn tin dặn dò như ngày trước, hắn cứ nghĩ chắc cô quá bận việc khác, chợt nghĩ lại thì cảm giác lo sợ đã bao lấy tâm trí hắn. Hắn vẫn luôn lo nghĩ làm sao cứu vớt công ty mà không phải đánh mất tình yêu mà khó khăn lắm mới có được.
Mọi chuyện chẳng thể dễ dàng gì, nhưng hắn tin chắc vào người con gái hắn chọn. Đã nhiều giờ trôi qua hắn gọi điện mà cô không bắt máy, ngồi trầm tư một lúc, không kìm lòng được hắn liền khoác áo bước đi.
Mùi đặc trưng của bệnh viện sộc vào mũi, kể từ khi anh trai Minh Nhất mất đi hắn rất ghét mùi bệnh viện này, nơi chứa đầy những tiếc nuối hối hận và đau thương.
Dù muốn đi tìm cô ngay lập tức, nhưng gọi điện không được, biết đâu cô bận học hành gì. Nên hắn muốn đến xem bố mẹ thế nào trước đã, cũng lâu rồi không đến thăm, với lại Hạ Lan cũng hay đến đây chăm sóc bố mẹ thay hắn, đôi khi cô cũng ở đây, bước đến cửa phòng nhìn quanh một lúc, hắn chỉ nhìn thấy me hắn đang chăm sóc bố.
Bà nhìn đứa con, mắt nhìn ngang nhìn dọc, bà cũng hiểu đôi phần trong lòng nó nghĩ gì:
- Con đến thăm đấy à, ngồi xuống đi, đứng ngẩn ra đó làm gì.
- Dạ!
Hắn chột dạ, rồi ngồi xuống ghế hỏi thăm,
- Mẹ, bố khoẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599536/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.