Minh Nhật từ từ bế Hạ Lan vào xe của mình rồi lái đi. Nhưng lại không phải chở cô về ký túc xá của cô, mà chở đến phòng trọ cũ, nơi chất chứa tất cả những kí ức hạnh phúc của hai người.
Trước đây Minh Nhật phải trả phòng trọ, nhưng sự tiếc nuối, thương nhớ làm anh không kìm lòng được, mà cày bừa làm việc rồi mua lại ngôi nhà này rồi giữ nguyên nó như cũ.
Mỗi cuối tuần hay lúc rảnh rỗi, anh đều đến đây, dù chỉ là nằm dài trên chiếc ghế sô pha đã cũ, đưa mắt nhìn trần nhà, từng hồi ức lại hiện về, nhưng đều khiến anh mãn nguyện là có thể chờ một ngày nào đó cô sẽ quay trở lại.
Và giờ anh có thể đưa Hạ Lan về đây một lần nữa, liệu khi cô tỉnh táo hơn ở ngôi nhà này, những kí ức nơi đây có khiến cô quay lại, không chỉ cần cô hối hận một ít, tiếc nuối một ít thôi cũng được.
Minh Nhật nhẹ nhàng ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, nhưng vừa đặt cô nằm xuống, Hạ Lan đã đưa hai tay kéo lấy cổ anh, làm Minh Nhật bổ nhào xuống, ngã sát vào người cô, bất giác phải chống một tay để cố không đè lên người cô.
Minh Nhật có thể ngửi thấy Hơi men say nồng trên người cô, Hạ Lan mắt nhắm mắt mở thì thào:
- Là anh à...Minh Nhật đúng chứ...là anh mà, em không nhầm đúng chứ ...chắc chắn không nhầm rồi..em nhớ anh nhiều đến như vậy..hử..hu .hu...
Hạ Lan bỗng vỡ oà xụt xịt khóc, mắt mờ nhoè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599520/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.