- Đừng uống nữa sẽ say đấy, như vậy sao nói rõ chuyện được chứ.. Hử...
- Anh Đức Huy à em chỉ uống ít thôi mà...
Bỗng nhiên cô khựng lại, mơ hồ, sao giọng nói này quen quá vậy, giờ cô mới đưa mắt nhìn rõ người giữ tay cô lại chính là Minh Nhật.
Khuôn mặt hiện lên vẫn lịch thiệp sáng bóng như mọi khi, nhưng lại có đôi phần ửng đỏ, gân cổ cũng nổi lên hừng hực chẳng biết do say hay là tức giận nữa.
Cô lo lắng tự trách không biết hắn đã nghe bao nhiêu phần mà cô trách móc nãy giờ nữa, nhưng không thể để lộ thế này được, liền giả ngốc, nửa say nửa tỉnh:
- Ồ không ngờ gặp được giám đốc ở đây đó, anh có hội nghị gì ở đây sao..haha.. trùng hợp ghê.
Hắn nhìn cô gượng cười trông thật ngốc nghếch, nhưng không kìm được sự tức giận trong lòng vì cô luôn giấu diếm mọi chuyện như thế.
- Đừng đánh trống lảng nhanh như thế chứ, câu chuyện đang hay mà, hửm..
- Làm gì có chuyện hay ho gì cơ chứ, tôi nghĩ chắc anh cũng đang bận, mà chúng tôi cũng về bây giờ nên a...
Cô còn chưa kịp dứt câu hắn đã nắm mạnh tay cô mà kéo ra khỏi ghế ngồi, khuôn mặt hằm hằm như muốn đánh người đến nơi vậy.
- Xin lỗi bác sĩ Đức Huy nhỉ, chuyện riêng tư này chắc tôi cần phải làm rõ với cô ấy một chút nên cho tôi đem cô ấy đi một lúc nhé.
Anh Đức Huy cũng dứt khoát đứng lên, giữ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599507/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.