Ngày hôm sau, một mình Hoàng Vũ đến gặp sư thầy để thẩm vấn. Thầy vẫn ôn hòa điềm đạm, hỏi gì nói nấy chứ không hề mất bình tĩnh, rồi kêu oan như những nghi phạm mà Hoàng Vũ từng gặp. Đợi anh hỏi hết những lời cần hỏi, thầy mới hỏi lại Hoàng Vũ:
“Nam mô a di đà phật, cho thầy hỏi Tuệ Nhi thế nào rồi?”
“Con bé đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh ạ!”
“Mô phật! Tội nghiệp con bé! Thầy có thể… Thôi bỏ đi. Mô phật!”
Hoàng Vũ biết thầy định hỏi có thể đến thăm Tuệ Nhi được không, nên khi
thầy bỏ lửng câu anh cũng không hỏi lại. Nhìn nhà sư trước mặt, Hoàng Vũ không hề thấy được một chút giả dối nào trong lời nói, hay ánh mắt luôn trực diện không hề né tránh khi cho
lời khai.
“Thầy có nghi ngờ kẻ nào có động cơ gây án không?”
“Thầy là người nhà phật, không dám ăn nói hàm hồ, gây tội nghiệp cho người khác, nghiệp lắm chú ạ! Mô phật!”
Sư thầy chỉ nói mình vô tội, lại chẳng chỉ điểm kẻ nào khiến Hoàng Vũ khó nghĩ. Anh chợt gợi ý:
“Thầy thấy giám đốc Nguyễn Triết Minh là người thế nào ạ?”
“Tâm cơ khó lường, mặt thiện tâm chưa trong. Mô phật!”
“Không biết ông ta công đức cho chùa có
mong cầu điều gì không ạ?”
“Người nào đến chùa cũng mang sẵn mong cầu rồi mà chú. Nhưng…”
Hoàng Vũ sáng mắt, tập trung cao độ lắng nghe lời thầy:
“Chú đấy một vài lần ngỏ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tron-sau-mua/2623026/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.