Ngọc My như ch.ế.t lặng khi nghe được hết cuộc trò chuyện của họ, cô vội quẳng điện thoại xuống, tuyệt vọng nhìn nó. Cô vừa nghe được cái gì thế này? Là Hoàng Vũ vừa chỉ thị cho cấp dưới lên bài bôi nhọ sư thầy? Tại sao lại làm thế với thầy? Tại sao???
Cô đang lúc rối bời thì nhận cuộc gọi của sư bác gọi tới, Ngọc My khịt mũi, nuốt xuống sự nghẹn ngào chỉnh giọng nghe máy. Một cú sốc còn chưa nguôi thì lại thêm một tin không may mắn khác đến với Ngọc My, sư bác bảo bát hương với ảnh của mẹ cô bị rơi vỡ, nhờ cô mua bát hương và khung mới gửi vềcho bác.
Ngọc My cố kìm nén nước mắt, đau lòng vâng dạ rồi buông lỏng điện thoại để cho nó lăn lóc rơi xuống giường.
Hoàng Vũ gọi đến cuộc thứ năm, Ngọc My mới nghe máy, nhưng với tâm thế uất hận vô cùng. Cô muốn đến gặp anh để hỏi cho ra nhẽ, tại sao lại làm thế với mình, tại sao lại muốn làm nh.ụ.c sư thầy?
Không phải anh đã hứa trong ngày hôm nay sẽ thả thầy hay sao?
Chiều tà dần buông xuống, yếu ớt chiếu lên mặt biển sóng sánh với những quầng sáng nhạt nhòa, sóng bạc đầu đánh vào bờ kè bắn lên bọt nước trắng xóa. Gió đông lạnh ngắt táp thẳng vào thân người, khiến Ngọc My rùng mình
run lạnh. Cô chợt rụt cổ so vai, cố giấu vành tai đã lạnh ngắt vào cổ áo khoác. Hoàng Vũ thấy thế thì nhích lên, định ôm Ngọc My ủ ấm thì bất ngờ bị cô cự tuyệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tron-sau-mua/2623024/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.