Bát nhỏ vẫn leo lẻo cái miệng mà không biết là mình đã bị mấy tên này b.ắ.t c.ó.c mang đi. Nó nói chán thì lăn quay ra ngủ, nhưng nhất định phải ôm cái balo của mình không chịu buông.
Tên lái xe nhìn qua gương chiếu hậu hục hặc:
“Mẹ nó, mày rước cái thằng ôn con này theo làm cái gì? B.ắ.t đứa không biết gì ấy chứ?”
“Kệ b.ắ.t nó về không bán làm con nuôi được thì b.á.n qua bi.ên giới cho bọn m.ổ n.ộ.i t.ạ.ng, kiếm nhiều t.iề.n hơn.”
“Ờ, ở đấy mà đắc ý, ông chủ ông ấy biết lại chửi cho.”
“Kệ đi, hết người nhận nuôi thì ông ta cũng phải tính kế tuồn h/àng qua biê.n gi.ớ.i thôi, lo đéo gì. Mình là thức thời, mày ngu lắm con ạ!”
Gã vừa dứt lời liền phá lên cười, Bát nhỏ bị tiếng của tên đàn ông làm cho giật mình mà lồm cồm bò dậy, đang còn mắt nhắm mắt mở thì câu đầu tiên đã gọi:
“Mẹ ơi!”
Lúc nó tỉnh táo nhìn quanh thì chỉ thấy hai người đàn ông trong chiếc xe chật hẹp, chẳng thấy mẹ nào:
“Mẹ cháu đâu?”
“Mẹ nào? Cháu bỏ nhà ra đi rồi mà?”
“Ừ nhỉ mẹ có yêu mình đâu? Chẹp.”
Nó xụ mặt xuống, lại lôi balo ra, lấy bim bim ăn cho đỡ đói.
Hơn một giờ sau xe dừng lại trước một căn nhà hoang cách rìa quốc lộ 18C hai cây số, chỗ này lâu nay hiếm có người qua lại, nói là nhà hoang nhưng có tường bao và cổng sắt đàng hoàng tử tế, tuy đã hoen gỉ không ít.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tron-sau-mua/2623017/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.