Em có hẹn sao? Tôi vốn định đưa em về. – Triệu Mẫn đến tận lúc này mới ngẩng mặt lên khỏi đống giấy tờ chất đống.
- Dạ, có hẹn.
- Với ai vậy?
- Là với.. – Tôi theo thói quen trả lời mọi câu hỏi sếp Mẫn đặt ra đang định buột miệng nói rằng mình đi gặp Trương Kiệt. Nhưng nghĩ tới thái độ căng thẳng của anh ta lần trước bèn kịp thời ngậm miệng lại - … Là một người bạn ạ.
- Trương Kiệt?
Thế quái nào anh ta biết được? Chắc không phải anh ta nghĩ tôi chỉ có duy nhất Trương Kiệt là bạn đi?
- Nhìn vẻ mặt đó của em thì có vẻ đúng rồi.
Chết tiệt, tôi lại sơ sót để lộ suy nghĩ qua nét mặt rồi. Dạo này tôi làm sao vậy nhỉ? Hình như mặt bớt dày đi thì phải, trước đây trong mọi hoàn cảnh tôi đều duy trì nụ cười duyên dáng trên môi cơ mà? Trợ lý Hà à, phong độ quá kém rồi.
- Em không nghĩ làm vậy là trái quy định của công ty, hơn nữa em đi ngoài giờ làm việc nên giám đốc không cần bận tâm nhiều đâu ạ. Nếu anh cần gì có thể báo em trước để em chuẩn bị ổn thỏa rồi mới lo công việc riêng của em sau ạ. Hoặc nếu việc gấp, anh hoàn toàn có thể gọi em tới. - Tôi mỉm cười, khẽ cúi đầu lễ phép nói. Phải rồi, chính là điệu bộ điềm tĩnh lại nhẹ nhàng như nước này, giỏi lắm Trần Minh Hà, tiếp tục làm màu đi, đừng để bản thân lúng túng trước mặt anh ta, rất mất mặt đấy biết không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739544/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.