Cho đến khi thang máy mở ra, mặt tôi đã tái nhợt. Nguyễn Nhã Lâm quay sang nhìn tôi có chút ngạc nhiên, thấy thang máy mở ra, bà ta ngay lập tức đổi giọng, ân cần đỡ lấy tôi:
- Trợ lý Minh Hà, cháu không sao chứ? Sao đứng một lúc đã tái xanh thế này?
Tôi theo phản xạ tránh khỏi bà ta, khẽ gật đầu :
- Phu nhân,.. đến rồi ạ. Mời đi lối này.
Tôi mở cửa văn phòng Triệu Mẫn.
- Thưa giám đốc… khách của ngài đến rồi ạ.
Triệu Mẫn ngẩng lên nhìn tôi đang định mở miệng hỏi gì đó thì Nguyễn Nhã Lâm từ ngoài bước vào, niềm nở chào hỏi:
- Ôi trời, cháu trai buổi sáng tốt lành. Hôm nọ nghe cái Nguyệt nhà dì nói cháu dạo này phong độ lắm, quả đúng là thế.
- Chào dì. – Triệu Mẫn khẽ cúi người chào lễ phép.
- Ra đây dì xem nào, về Việt Nam mấy tháng rồi đã quen chưa? Có gì cứ gọi cái Nguyệt ra, cần gì em nó chăm sóc cũng tiện hơn … người ngoài. – Vừa nói Nhã Lâm vừa khẽ liếc mắt sang nhìn tôi đầy ghét bỏ rồi nhanh chóng trở về nét mặt sởi lởi như trước.
Triệu Mẫn chỉ gật đầu : - Dì có lòng. Chuyến đi du lịch của dì tốt đẹp chứ?
- Tốt, tốt, khổ nỗi vì chuyến du lịch đó mà hôm trước cháu đến Đà Nẵng, qua nhà dì chú ăn cơm mà dì lại không có nhà nên còn tiếc đây.
Tôi bưng trà ra, khó khăn khống chế cho tay mình không run lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Tôi cố gắng bình tĩnh, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739540/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.