- Còn tô cháo tự tay anh nấu thì sao?
- Sao là sao?
- Em không tính cảm ơn à?
- Cảm ơn gì chứ?Anh tự làm chứ em có bảo anh làm đâu?
- Nhưng em đã ăn nó.
- Xí,một tô cháo mà cũng…đồ ki bo,keo kiệt.
- Vậy thì lúc đó em đừng ăn chứ?
- Em…ai mà biết chứ?Tại anh bảo anh không về nên…
- Nên làm sao?
- Thôi, không nói với anh nữa.Anh muốn em cảm ơn gì đây?
- Một nụ hôn.
- Cái gì?
- Một nụ hôn!_Hạo Thiên nhắc lại
- Nè,đừng có mà quá đáng!
- Anh có nên nói với bạn em là em ăn cháo của anh mà…
- Thôi thôi, được rồi!Lại đây,đồ đáng ghét!
- Thế chứ!
Chụt!Cô hôn nhẹ lên má anh.
- Không phải ở đó!
- Cái gì?
- Anh nói là một nụ hôn ở đây này!-Hạo Thiên chỉ tay lên môi mình
- Này,anh đừng có quá đáng,anh đâu có nói vậy?
- Không phải là anh không nói mà là anh chưa nói!
- Trời ạ!Anh…
- Anh làm sao?
- Anh là đồ…đồ đáng ghét!
- Cái người đáng ghét này sắp trở thành chồng em đấy,ăn nói cho cẩn thận!
- Gì chứ?
- Em có hôn không thì bảo?
- Không.
- Không thật chứ?
- Dĩ nhiên!_Cô tự tin trả lời
- Vậy…_Hạo Thiên tiến lại gần cô,mĩm cười nham hiểm
- Anh…anh định làm gì vậy?_Tiểu Tuyết nhíu mày
- Anh nên làm gì vào lúc này nhỉ?Có nên tận dụng lúc em còn yếu không ta?
- Anh…anh…định làm gì?
- Anh đang suy nghĩ._Hạo Thiên vuốt cằm rồi bỗng thốt lên:
- Anh nghĩ ra rồi!Chúng ta có nên động phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tieu-thu-nghich-ngom/648218/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.