Chương trước
Chương sau
“ Này, thả hồn đi đâu rồi.” Thần Hoàng Thiên chăm chú nhìn cô gái bêncạnh mình, hắn vốn nghĩ cô chỉ là đang ngắm cảnh nhưng trong lúc hắn cảm nhận được sự bi thương trong mắt của cô. Cô đang nhớ về ai, hẳn là mộtngười rất quan trọng mới có thể khiến một người vốn lạnh nhạt lại có thể bi thương đến như vậy. Rốt cuộc người đó là ai?
Thần Tuyết hồihồn nhìn người bên cạnh, cô không ngờ mình có thể thả lỏng mình trướcmột người xa lạ, đây là lần đầu tiên đứng bên một người xa lạ mà côkhông một chút cảnh giác. Rũ mắt xuống che đi suy nghĩ trong lòng, ThầnTuyết cầm quạt xoay người lại đối diện Thần Hoàng Thiên. “ Luyện tập với tôi đi.”
Lãnh Hoàng Thiên nhìn cô trong giây lát rồi gật đầu, đồng thời lui lại để cô tấn công.
Thấy Lãnh Hoàng Thiên đã sẵn sàng, Thần Tuyết bắt đầu tấn công, những đườngquạt sắc mang sát khí cuồng vọng xoáy gió mà tấn công về phía Lãnh Hoàng Thiên. Từng đường từng đường chém xuống mang theo tiếng gió, chiếc quạt như có linh khí luồn lách theo mọi ý định của Thần Tuyết mà hạ xuốngmỗi điểm đều là điểm chết người.
Có lẽ đối với người thường hoặccao thủ hạng ba trên giang hồ thậm chí binh sĩ trong quân đội rất có thể đã mất mạng dưới những lưỡi kiếm này nhưng người đối diện với ThầnTuyết lúc này là Lãnh Hàn Băng võ công của hắn cực kỳ quỷ mị cũng khôngai biết được đó là bí tịch nào, chỉ biết hắn cực kỳ lợi hại người có thể đấu được với hắn trong thiên hạ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tayhơn nữa cũng không nắm chắc phần thắng.
Đây không phải là lần đầu hai người giao đấu, lần Đầu Lãnh Hoàng Thiên cũng rất ngạc nhiên vớithuật pháp của Thần Tuyết nó không giống với bất kỳ thuật pháp nào màhắn đã từng thấy qua. Nó không phải là một bài thuật pháp nào chỉ tómgọn trong năm chiêu thức biến hóa lien tục trong đó ba chiêu là tấn công còn hai chiêu còn lại là phòng ngự.
Không hề có đường nét nào dư thừa, mỗi lần quạt hạ xuống là điểm trí mạng nếu không tránh được chính là mất mạng. Hai chiêu phòng cũng rất đặc biệt là cánh phòng trực tiếp, dùng kiếm để đối diện trực tiếp cắt ngang đường tấn công của đối thủ.Tuy nhiên, hắn không đồng ý với hai chiêu phòng này của cô, nếu đối thủlà người có nội công ngang cô hoặc thấp hơn cô thì không nói nhưng nếugặp cao thủ đối với cô sẽ là sai lầm trí mạng.
Cho nên những lầntập sau Lãnh Hoàng Thiên đều để Thần Tuyết tấn công trước còn bản thânmình dùng những chiêu thức đơn giản mà trực tiếp giống như những đườngquạt của Thần Tuyết để đỡ lại. Thần Tuyết cũng hiểu rõ những điểm thiếuxót của mình cho nên cũng rất nhanh nhận ra và tự điều chỉnh. Xuyên suốt một buổi tập hai người không nói với nhau câu nào, khả năng tự ngộ củaThần Tuyết cũng rất cao, những ưu điểm và khuyết điểm của bản thân côđều nắm rõ điều chỉnh cũng rất phù hợp, cũng bởi thế mà công pháp của cô cũng đã tiến bộ rất nhanh.
Thật ra thì cách sử dụng quạt củaThần Tuyết là do một lần đi bắt hồn mà gặp được cao nhân dạy cô, mộtđường quạt đều là một điểm mất mạng, không giống với cổ đại mọi đườngquạt đều là bài bản theo một công pháp nào đó. Cho nên Lãnh Hoàng Thiênthấy lạ là phải.
Thu hồi kiếm điều chỉnh hô hấp của bản thân,Thần Tuyết cũng không lau đi những giọt mồ hôi lăn tăn trên trán mà nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Thời gian hai người tập luyện làngang nhau vậy mà cô thì mồ hôi nhỏ giọt còn hắn thì ngay cả hô hấp cũng không loạn. Cô biết vấn đề không nằm ở công pháp của mình mà là do cáigọi là nội lực gây ra.
“ Ngươi luyện tập nội công như thế nào?”Sau khi nhìn được một lúc thì Thần Tuyết cũng ở miệng ra hỏi, giọng điệu lạnh nhạt có chút bực bội, giống như trẻ con ganh tỵ về một món đồ màmình không có, giọng điệu này của cô lại làm Lãnh Hoàng Thiên cảm thấythật đáng yêu.
“ Thế nào muốn có nội công cao giống ta? Bái talàm sư phụ đi, ta sẽ dạy cho.” Lãnh Hoàng Thiên nhếch môi, ánh mắt mangchút tà mị cùng trêu tức nhìn lại Thần Tuyết.
Thần Tuyết nhíunhíu mày trong giây lát lại ngẩng lên đối diện với ánh mắt trêu chọc của Lãnh Hàn Băng nghiêm túc cúi đầu hành lễ bái sư. “ Được, sư phụ.”
Câu trả lời của Thần Tuyết thành công khiến cho bộ mặt tà mị luôn không đổi của Lãnh Hoàng Thiên cứng đờ ngay tức khắc.
“ Cái…cái gì?” Không phải là Lãnh Hoàng Thiên không muốn dạy cho ThầnTuyết mà là hắn không thể tin được cô thế nhưng lại đồng ý hơn nữa thậtsự bái hắn là sư phụ. Tuy tiếp xúc với cô không quá lâu nhưng hắn biếtcô không phải là một người hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ không dễdàng cúi đầu với người nào.
Cho nên việc cô thật sự bái hắn là sư phụ khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Thật ra nếu cô không bái sư hắn cũng sẽ dạy cho cô, hắn cũng không biết vì sao mình làm vậy chỉ là hắn khôngcảm thấy ác cảm về việc này.
“ Bái ngươi làm sư phụ, ngươi dạy võ công cho ta.” Thần Tuyết nhìn người đang cứng ngắc đứng bên kia điềmđạm nhắc lại lời mình một lần nữa. Không phải hắn nói bái sư sao, thếnào lại có bộ dạng như vậy, con người này thật khó hiểu.
Thật raThần Tuyết suy nghĩ rất đơn giản, võ công của Lãnh Hoàng Thiên có thểnói là cao thủ đứng đầu trong thiên hạ nếu có thể theo hắn học vậy saunày ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho bản thân rồi.
“ À, ngươithật sự muốn bái ta làm sư phụ…” Lãnh Hoàng Thiên vẫn còn có chút khótin nhìn Thần Tuyết xác định một lần nữa, bắt gặp ánh mắt như đang nhìnngười có vấn đề nặng về tai của cô thì hắn cười khan hai tiếng “ khụ,khụ…cái đó, thật ra thì không nhất thiết…thôi được rồi bái sư thì báisư.”
“ Ân, đi thôi đoàn quân đã chuẩn bị lên đường rồi.” ThấyLãnh Hoàng Thiên đã đồng ý, Thần Tuyết cũng hòa hoãn giọng lại chuẩn bịquay lại chỗ tập trung. Lại cảm thấy bản thân mình đã bái sư mà ăn nóinhư vậy có chút không thích hợp liền gọi thêm tiếng sư phụ, làm chongười nào đó nghe không quen cảm thấy như ngáp phải ruồi vậy.
Thấy vẻ mặt đó của Lãnh Hoàng Thiên thì tâm trạng của Thần Tuyết tốt lên được một chút.
“ Thần nữ, mọi người đã chuẩn bị xong.” Thấy hai người Thần Tuyết đã quay về Đình Hạo liền dắt ngựa lại cho hai người. Đằng sau hắn vạn tinh binh cũng đã sẵn sàng trên ngựa. Bởi vì thời gian gấp rút nên tất cả mọingười điều đi bằng ngựa để tăng tốc hết sức, rút ngắn thời gian từ mườihai ngày nếu hành quân chỉ còn lại ba ngày rong ngựa.
“ Được,xuất phát. Hây.” Dứt lời Thần Tuyết lên ngựa chiếc mũ trùm có khăn chekhẽ lay động, vung roi cho ngựa phi nước đại về bình nguyên trước mặt,hết bình nguyên này, qua ngọn núi trước mặt toàn quân sẽ được tập hợp.
Đuổi theo ngay sau con Hắc Lôi của Thần Tuyết chính là con Hắc Nguyệt củaLãnh Hoàng Thiên, hai con này đều có màu đen huyền chỉ là trên đầu conHắc Lôi có một nhóm lông màu trắng còn Hắc Nguyệt là màu đỏ.
Ngay sau đó chính là vạn tinh binh, tiếng hí ngựa vang vọng cả một bìnhnguyên rộng lớn, bụi bay ngụt ngàn nhưng mọi người vẫn tiến về phíatrước bởi họ nghe được tiếng dẫn đường của thần nữ bọn họ.
Tạibiên quan, Lý Tất Thành chăm chú nhìn ngọn núi cách mình vài dặm khôngbiết đang suy nghĩ gì. Khoác trên mình một thân quân trang, ngũ quantuấn tú, thần sắc nghiêm nghị nhưng vẫn không che hết được vẻ mong chờtrên gương mặt. Lý Tất Thanh năm nay mười chín tuổi, với độ tuổi nàynhưng anh đã đảm nhận chức vụ đại tướng quân không thể công nhận anh làmột tài năng hiếm có.
Anh đang mong chờ, mong chờ một người tới.Đôi khi anh cũng không hiểu mình sao lại có cảm giác sùng bái như vậyvới thần nữ. Có lẽ là khi cô bày khí thế cường đại của mình trước quantriều đình, đối diện với uy hiếp tứ phương vậy mà cô vẫn không chút naonúng.
Cô vẫn chỉ là một nữ tử đối diện với bao nhiêu biến cố nhưvậy mà vẫn có thể điềm tĩnh thu xếp mọi chuyện gọn gàng chẳng thua gìngười có năng lực.
Từ khi nhận được tin cô sẽ đến biên quan hắnđã kinh sợ đến mức nào, trong đó còn có chút mong chờ. Không biết lầnnày hắn còn có thể nhận thấy được bao nhiêu khí thế của cô nữa, hắn rấtlà mong đợi.
“ Tướng quân đừng quá lo lắng theo canh giờ thì cònkhoảng hai khắc những thần nữ mới tới nơi.” Đình Ngân đứng một bên thấytướng quân của mình sắc mặt tuy nghiêm nghị nhưng trong ánh mắt cũngkhông che dấu đi nôn nóng trong lòng bèn lên tiếng khuyên nhủ.
“Ừ…” Lý Tất Thành khẽ gật đầu một cái nhưng thần sắc vẫn không thay đổinhìn về phía trước. Đến khi cảm nhận được độ rung của mặt đất cùng khóibụi ở phía xa thì ánh mắt sáng lên, giọng nói không dấu được vẻ kíchđộng “ Tới rồi, mau chuẩn bị đón thần nữ.”
“ Vâng.” Nhận thấy sựkích động của tướng quân, đáy mắt Đình Ngân thoáng qua tin nghi ngờ cùng không cam lòng. Hắn không hiểu vì sao tướng quân của mình lại kích động đến như vậy, không phải chỉ là một cô nương đến quân doanh giám sátthôi sao. Là thần nữ thì sao chứ, biên quan đâu phải là nơi để một cônương muốn đến thì đến, lại liên lụy đến người khác. Hắn cũng không hiểu sao triều đình lại đồng ý cho cô ta ra chiến trường.
Hắn và Đình Hạo đã đi theo tướng quân bao nhiêu năm nay cũng coi như là hiểu tướngquân không phải là người thuận theo chiều gió, ngay cả lão tướng quâncũng sẽ không kích động mong chờ như thế này. Thần nữ có gì mà có thểkhiến tướng quân thay đổi như vậy cơ chứ, hắn chính là không cam lòng.
Tuy không cam lòng nhưng hắn vẫn đi xung quanh xem xét chuẩn bị kĩ lưỡng để đón thần nữ đến.
Từ xa Thần Tuyết đã nhìn thấy được Lý Tất Thành đứng đầu đoàn quân đến đón mình. Theo những gì cô biết được từ thần thức thì đây là một vị tướngtrẻ tuổi tài ba, đặc biệt nhân phẩm rất tốt, chính trực lại tận trungvới nhân dân đất nước. Mà ấn tượng đầu của cô đối với người này cũngkhông tồi lắm, người này cô quyết thu phục để giúp đỡ cho hoàng thượngsau này, tài năng không nên bị chôn vùi.
“ Mạt tướng tham kiếnthần nữ, thần nữ vạn phúc kim an.” Thấy thần nữ đã tới trước mặt, Lý Tất Thành liền xuống ngựa quỳ gối hành lễ, tiếp sau đó là đoàn quân phíasau đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“ Thần nữ vạn phúc kim an.” Âmthanh hùng hồn của các binh sĩ vang vọng cả một khoảng trời, khí thế đóquả thật giống như đang bày tỏ năng lực cùng nhiệt huyết của mình cho vị thần nữ này thấy rõ. Lại giống như muốn hù dọa người nào đó.
Thần Tuyết liếc nhìn xuống toàn quân, lòng bọn họ nghĩ gì cô đương nhiênhiểu rõ, nhưng cũng không trách được bọn họ, cô cũng chưa làm gì để họphục tâm.
“ Bình Thân. Đứng lên hết đi.” Truyền phép thuật vàogiọng nói, âm thanh của Thần Tuyết truyền xa cả dặm, vang vọng hơn cảvạn quân hô to. Thần Tuyết liếc nhìn lại Lý Tất Thành ánh mắt như có như không cười nhẹ, như muốn hỏi khí thế này đủ lấn áp các ngươi chưa.
Kể từ lúc đoàn quân phơi bày khí thế của mình thì sắc mặt của Lý Tất Thành đã không tốt, sau đó lại là âm thanh của thần nữ trả lại sắc mặt càngthêm âm trầm, trong lòng Lý Tất Thành khẽ rơi lộp bộp. Xong rồi đám tiểu tử này đắc tội với tổ tông rồi, xem ra những ngày tiếp theo bọn họ sống không tốt nổi.
“ Tạ thần nữ.” Lý Tất Thành ẩn nhẫn tạ ơn rồiđứng lên, khi xoay người ánh mắt lướt qua đám người bên dưới hiện tạivẫn chưa hoàn hồn sau đợt đáp trả vừa rồi của thần nữ.
Bắt gặpánh mắt lạnh lùng của tướng quân đám binh sĩ cũng dần hồi phục. Đámngười ngượng ngùng có chút chột dạ không dám đối diện với ánh mắt haingười bọn họ chỉ nhi nhí tạ ơn rồi đứng lên.
So với khí thế hùng hồn như hổ gầm ban nãy thì bây giờ giống như tiếng muỗi vo ve.
Cảm nhận được sự thay đổi này khiến cho Thần Tuyết bật cười nhưng vì chemặt nên không thấy chỉ thấy bả vai nàng rung rung mà Lãnh Hoàng Thiênđứng bên cùng vài người phía sau cũng không nhịn được mà run rẩy khóemiệng, đây rõ ràng là nhịn cười mà không kiềm nổi.
Cảnh tượng này khiến cho Lý Tất Thành có cảm giác muốn độn thổ, nhìn thấy thần nữ anổn không còn run rẩy vì cười nữa bất chợt hai tai hắn đỏ bừng, đây mà là binh sĩ hắn huấn luyện sao, không phải rõ ràng không phải mà.
Khung cảnh này vẫn kéo dài trong giây lát, cuối cùng vẫn là Thần Tuyết lên tiếng phá vỡ không khí cứng ngắc này.
“ Về quân doanh thôi.” Nói rồi thúc ngựa đi về phía trước theo sau làLãnh Hoàng Thiên, Lý Tất Thành thấy vậy cũng lên ngựa đi theo. Đoàn quân cũng tiếp nối đi theo.
Rất nhanh mọi người đã tới được quândoanh, sau khi đưa ngựa cho người dẫn đi, Lý Tất Thành dẫn Thần Tuyết đi đến nơi tập huấn, đại đa số các binh sĩ đang tập luyện ở đó.
Sau khi đi một vòng xem sét mọi thứ Thần Tuyết cũng không lên tiếng nói gì, chỉ dặn dò cho binh lính nghỉ tắm rửa rồi nhập tiệc tẩy trần cho toànquân, còn bản thân mình thì quay lại lều chủ soái.
Khi quay vềlều Thần Tuyết đã nhìn thấy một thân bạch y đang bộn rộn trước một cáithùng gỗ to.“ Sư phụ, người đang là gì vậy.” ( tuy chị ấy che mặt nhưngvải của mũ là loại đặc biệt người bên ngoài nhìn thì không thấy nhưng từ bên trong nhìn ra lại thấy rất rõ, đó là một ưu điểm của phép thật a)
Lãnh Hoàng Thiên xoay lại nhìn Thần Tuyết một cái nhưng động tác bỏ dược vào thùng gỗ cũng không ngừng, sau khi hoàn tất liền kéo Thần Tuyết lại bên cạnh.
“ Tiểu đồ nhi, kể từ hôm nay ngươi ngâm mình trong thùnggỗ ngày một canh giờ cho sư phụ. Trong lúc ngâm vận khí đưa về đan điền, tĩnh tâm không được để cho ai quấy rối.” Nói rồi đưa cho Thần Tuyết một tờ giấy “ Trong đây là những vật liệu trong thùng gỗ này, tiểu đồ nhiđưa cho quân y chuẩn bị mỗi ngày cho người ngâm. Nhớ phải ngâm hằngngày.”
“ Ân.” Thần Tuyết tiếp nhận tờ giấy, đưa mắt bình tĩnhnhìn người trước mặt. Từ khi bái sư đến giờ con người này như bị lột xác không còn bộ dạng tà khí yêu nghiệt như bình thường nữa mà như có trách nhệm của một người sư phụ hơn.
“ Được rồi hiện tại ta đi hoàngthành, sẽ quay về sớm.” Lãnh Hoàng Thiên đưa tay tính xoa đầu Thần Tuyết nhưng bị cô xoay người tránh đi. “ Thật là không ngoan.”
LãnhHoàng Thiên oán trách một câu rồi bước ra khỏi lều, bên ngoài truyền đến tiếng dặn dò binh sĩ canh lều không được cho ai quấy rầy thần nữ trongmột canh giờ sắp tới.
Thần Tuyết nghiêng đầu nhìn Lãnh HoàngThiên đi ra ngoài, sau khi thu lại tầm mắt cô liền tiến vào thùng gỗ sau tầm bình phong,tước bỏ y phục bước vào thùng dược. Nước âm ấm thậtthoải mái, đã mấy ngày rồi cô không được ngâm mình trong nước, ThầnTuyết ngồi xếp bàng trong thùng nước hai tay để trên đầu gối thả lỏng cơ thể bắt đầu vận khí về đan điền. Rất nhanh Thần Tuyết cảm thấy lỗ chânlông như giãn ra hấp thụ thứ gì đó trong làn nước từ từ truyền khắp cơthể.
Thần Tuyết dần dần điều chỉnh hô hấp, thả lỏng cơ thể, bắt đầu tĩnh tâm, để mặc cho làn nước bảo phủ lấy cơ thể.
“ thần nữ, đã qua một canh giờ.” Nghe thấy tiếng người gọi Thần Tuyết dần dần mở mắt chiếc khăn che mặt vẫn phát huy công hiệu của nó trước mặtcô là hai thiếu nữ, một thân vàng y, một thân lục y độ tuổi khoảng mườisáu. Vàng y là Ngân Kim hay gọi là tiểu Kim, Lục y là Ngân Thanh gọi làtiểu Thanh cả hai là nô tì mà Lãnh Hoàng Thiên đem theo cho Thần Tuyếtmột là để bảo vệ cô hai là chăm lo cuộc sống hằng ngày cho cô.
Thần Tuyết đứng dậy tiến vào thùng gỗ bên cạnh, bên trong đã có sẵn hoa hồng dùng đễ tẩy bớt nùi thảo dược trên người cô. Thần Tuyết tắm rất nhanh,sau đó bước ra để hai người Tiểu Thanh và Tiểu Kim mặc đồ và vén tóc.
Lần này đi Thần Tuyết mang chủ ý là nam trang để tiện hoạt động, thay mộtbộ nam trang màu tím, trên đầu không cũng không có trang sức hay tóc kết cầu kỳ chỉ có một cây trâm ngọc cố định đơn giản. Sau khi sửa soạnxong,Thần Tuyết mang theo hai nô tì đi đến nơi tổ chức tiệc.
KhiThần Tuyết tới nơi mọi người đều đã tập hợp đầy đủ trừ những người cónhiệm vụ canh gác thì mọi người đều đang nghiêm trang ngồi chờ.
Thấy thần nữ đến mọi người đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Thấy thế ThầnTuyết nhíu mày nhưng không ai thấy, khẽ phất tay cho mọi người đứng lênrồi đi đến vị trí chủ vị. “ Nơi đây cũng không phải là hoàng cung, mấyviệc rườm rà này bỏ qua đi, sau này khom người hành lễ là được rồi.”
“ Vâng thưa thần nữ.”
“ Được rồi mọi người nhập tiệc đi, cứ thoải mái không cần câu nệ.” Thấymọi người ai cũng lộ vẻ căng thẳng, Thần Tuyết cả người tỏa ra khí thếthoải mái ngồi xuống không câu nệ không kiểu cách. Một thân nam trangmàu tím đầu tóc đơn giản nhìn cô không ai nhận ra đây là một vị thần nữhay là một vị thần nữ vốn cao cao tại thượng.
Cô cũng không nhìnhay chú ý đến binh sĩ nữa mà bắt đầu động đũa, vừa ăn vừa trò chuyện với mấy vị tướng xung quanh. Không khí vốn căng thẳng cũng dần dần hòa hoãn xuống, binh sĩ cũng bắt đầu bỏ qua vị thần nữ ngồi bàn đầu mà hoàn vàokhông khí quân khao như bình thường.
Không khí bắt đầu vui tươilên mọi người bắt đầu trò chuyện, ca hát xem múa, biểu diễn võ, đấukiếm, mọi người dường như đã quên mất ở đây còn có một vị thần nữ.
Thần Tuyết nhìn toàn quân thoải mái không câu nệ khóe môi khẽ cười mộttiếng. Cô chính là muốn bọn họ như vậy, sắp tới là thời gian khổ luyệnsau đó lại là chiến tranh, ai biết bọn họ còn có thể có cơ hội để ănmừng như thế này.
Toàn quân ăn uống vui chơi đến đêm khuya, khiquay lại thì phát hiện vị thần nữ cùng các tướng lĩnh đã rời đi từ khinào. Mặc dù không có lệnh giải tán như mọi người đều ý thức được rằngđến giờ nào phải nghỉ ngày mai họ còn phải tập luyện.
Trong khicác binh sĩ đang vui chơi thì Thần Tuyết cùng các vị tướng quay về lềuchủ soái. Khi mọi người đã ngồi xuống Thần Tuyến đưa cho mỗi người mộtcuốn sách.
“ Mọi người đọc nó đi, kể từ ngày mai toàn quân sẽhuấn luyện theo cuốn sách đó, sau một tháng tôi muốn thấy thành quả.” Bộ dạng thoải mái lúc nãy đã sớm thay bằng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt nhưbình thường, các vị tướng liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn xuống cuốnsách trong tay. Cuốn sách không dày chỉ khoảng nửa đốt ngón tay, đượcđóng bìa màu xanh đạm trên bìa chỉ có bốn chữ “huấn luyện quân sự”.
Mọi người mở ra bắt đầu đọc, phần đầu chính là lịch trình tập luyện trongmột ngày đọc xong phần này ai cũng hít lạnh một cái đưa mắt nhìn nhaurồi lại nhìn thần nữ vẫn lạnh nhạt ngồi kia.
Cái này có chắc làgiành để huấn luyện cho người? Sau khi định thần mọi người lại tiếp tụcđọc tiếp, phần tiếp theo cũng không có gì chỉ là hướng dẫn chi tiết cácđộng tác huấn luyện. Phần thứ ba, mới là phần mọi người chú tâm, phầnba là các trận pháp.
Trong đó trình bày đầy đủ rõ rành cách sắpxếp bố trí, ưu nhược điểm cũng như cách điều động của các trận Tiểu ChuThiên Thập Biến ( Thái cực hồn thiên, Lưỡng nghi phân khai, Tứ tướng đối xung, Điền trận, Bàn trận, Cung trận, Trực trận, Tiêm trận, Trường xàđảo quyển, Trường xà liên châu); Bát Môn Kim Tỏa Tứ biến( Trận chính,nhị biến, tam biến, tứ biến); Thiên Hành Tố Binh Tam Biến ( Thái cực bao hàm, Thái tố tam tài, Thải thủy hồn nguyên); Tiên Thiên Hà Đồ Nhị Biến ( đất hẹp và đất rộng)
Ngoài Tiểu Chu Thiên Thập Biến là mười thếtrận cơ bản thì ba thế trận còn lại đều là bí hiểm chưa nói đến Bát MônKim Tỏa Tứ biến là trận pháp đã thất truyền hàng trăm năm nay.
Giờ phút này các tướng lĩnh ai ai cũng kích động không nói nên lời, hếtnhìn nhau lại nhìn thần nữ, mở miệng ra lại không biết nói gì. Bầu không khí kích động này cứ tiếp diễn cho đến khi Thần Tuyết lên tiếng.
“ Thế nào có gì thắc mắc?” Thần Tuyết lạnh nhạt nhìn đám người đang đứnghình bên dưới, hai tay cầm ly trà nhâm nhi cảm nhận hương lài trong từng ngụm trà.
“ Thần nữ làm sao người có được những trận pháp này?” Một vị tướng lĩnh khoảng tầm ba mấy khom mình lên tiếng.
Thần Tuyết nheo mắt nhìn người tướng lĩnh này, ông là người mà hoàng thượngrất ưu ái, từ mười lăm tuổi đã rong đuổi trên lưng ngựa cũng từng thắngbại vô số trận cũng là thầy của Lý Tất Thành. Đưa mắt nhìn xung quanh,ai ai cũng đang mong chờ câu trả lời của cô, Thần Tuyết lạnh nhạt trảlời
“ Các ngươi gọi ta một tiếng thần nữ chẳng lẽ ta không thểdùng thần lực của mình cầu xin thần linh ban giải pháp. Đáp án này quantrọng lắm sao? Được rồi mọi người về nghỉ đi, ngày mai sẽ có người đếnhuấn luyên nên mọi người cùng tham gia tập huấn chung với các binh sĩđi. Giải tán.”
Nghe Thần Tuyết nói vậy mấy tướng lĩnh có chút bất ngờ những vẫn lên tiếng trả lời sau đó hành lễ lui ra.“ Vâng thưa thần nữ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.