Sau khi A Phi vội vàng rời khỏi phòng, mặt mày Yên Phi nương nương vẫn chưa nguôi giận, người soi mình vào trong gương, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mình trong đó, tấm gương như sự phản chiếu bản thân đáng thương của chính mình trong đó. Yên Phi nương nương thật sự muốn đập nát cái gương chết tiệt kia. Đường đường là một mỹ nữ vạn người mê? Lại có chức có quyền? Gia thế cũng không phải dạng thấp hèn như ả Lục Hỏa, vậy tại sao... ả luôn là người thắng cuộc còn ta lại luôn là người thua cuộc dù ta có làm bất cứ chuyện gì? Không được! Không được! Ta nhất quyết không cho phép.
Gương mặt của Yên Phi ngày càng cáu gắt hơn, bàn tay thon dài ngọc ngà đáng quý của người nắm chặt lại, bóp nát cả miếng bánh điểm tâm trên bàn.
”Xoảng!”
”A Phi A Phi. Ngươi vào đây cho bổn cung!”
Chiếc gương và đĩa điểm tâm trên bàn bị hất tung xuống đất, vỡ nát từng mảnh vụn vỡ dưới sàn. Sự phẫn nộ của Yên Phi ngày càng tăng cao. Tiếng la hét tìm kiếm A Phi đến chói tai thể hiện đầy sự căm phẫn trong đó.
A Phi đứng bên ngoài vội chạy vào, mặt mày ả tái mét khi thấy đám hỗn độn dưới sàn, vội vàng quỳ xuống tiến đến gần Yên Phi.
”Nương nương xin người đừng tức giận. Người hãy nghĩ đi... tiểu nữ suy cho cùng là có lý cả. Người...”
”Im ngay, im ngay cho bổn cung. Bổn cung đường đường là một Yên Phi được thiên hạ kính trọng. Tại sao lại luôn thua cuộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522615/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.