Ngồi trong phòng chờ tận ba canh giờ, Lăng nhi quận chúa như muốn ngủ gục xuống ngay tại chỗ. Đôi mắt quận chúa mơ màng, cơn buồn ngủ đangquyến rũ kích tình nàng ấy. Nàng ấy gục gặc xuống bàn.
"Bộp "
"Ai da..."
Nàng lại va vào cái bàn rồi, cố uống hết tửu trà của hoàng huynh, mà vẫn cứbuồn ngủ, càng uống quận chúa lại càng như say xỉn hơn. Đầu óc quaycuồng. Vị trà này không ngọt gì cả, mà rất đắng. Trước nay, nàng rấtghét uống trà, vậy mà vì an nguy của Lục Hỏa cùng đứa cháu sẽ gọi quậnchúa bằng cô cô, sự thật nàng buộc phải liều mình để uống món nàng ghétnhất a.
Bàn tay xoa xoa trán, đôi mắt khẽ lim dim, quận chúa xa chợp mắt, môi hé mở ra, tay chống cằm, khẽ gật gù.
"Lăng nhi, sao muội lại ở đây?"
Có tiếng ai đó chợt vang lên, quận chúa giật mình, đập đầu xuống bàn một lần nữa.
"Ui da, tên nào to gan dám gọi tên ta trong lúc quận chúa ta đang ngủ? Quả thật to gan. "
Trong cơn mê ngủ quận chúa không mở mắt, ánh mắt khép hờ đi, miệng khôngngừng chửi lẩm bẩm. Cảm giác đau đớn như hòa vào cơn mê, quận chúa không hề thấy đau.
Nam nhi đó bước lại gầnquận chúa, khẽ vươn tay xoa nhẹ chỗ đau của quận chúa, vuốt nhẹ mái tócquận chúa, rồi ngồi cạnh ngắm quận chúa ngủ.
"Sở Dĩ Lăng, nàng càng ngày càng đẹp đấy. Nhìn nàng như đóa hoa tử đơn mớinở. Lung linh, rực rỡ nhưng lại nhẹ nhàng trong ánh nắng.!"
Nam nhi khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-tan-nhan-nhung-ta-yeu-nang/2522574/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.