Edit: Thanh Mục
Úc tổng khi dỗ dành người khác cũng có một cỗ không được tự nhiên, giọng điệu trời sinh đứng đắn phỏng chừng là không sửa được, Tô Mặc Ngôn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng trên mặt vẫn căng thẳng.
Úc Diêu ở trước mặt người ta có thói quen bưng giá, duy trì hình tượng cao lãnh trầm tĩnh, hơn nữa làm sao có người ở trước mặt nàng, giống như Tô Mặc Ngôn làm ra tính tình tức giận.
Tô Mặc Ngôn vẫn nhìn nàng như vậy, không nói lời nào. Tuy rằng Úc Diêu đã gác lại hình tượng dỗ dành người khác, nhưng cô vẫn không bị mua chuộc, trong lòng còn đang giận dỗi, ủy khuất này nhất thời sẽ không tiêu tan được. Úc Diêu lúc trước còn nói sẽ không để cho cô chịu ủy khuất nữa, kết quả Liên Y cũng trắng trợn khi dễ đến trên đầu cô.
Úc Diêu nhìn vẻ mặt Tô Mặc Ngôn nhíu mày ủy khuất, lại không nói lời nào, còn giận mình. Úc tổng đêm nay đại khái là dùng hết toàn lực dỗ dành người khác.
"Còn giận chị sao?" Úc Diêu đưa tay xoa nhẹ đầu Tô Mặc Ngôn, tính tình vẫn không thay đổi, mười mấy năm trước cũng vậy, lúc ấy Tô Mặc Ngôn mười tuổi khóc lên, cũng khiến nàng luống cuống tay chân. Đại khái từ đó đã định trước, cuộc sống của nàng sẽ bị Tô Mặc Ngôn làm rối loạn.
"Đúng, em chính là giận chị." Tô Mặc Ngôn rốt cục mở miệng, có lời nói thẳng, sau đó kéo tay Úc Diêu ra, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.
"Mặc Ngôn" Úc Diêu lại chủ động nắm tay cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-lieu-nhan/477822/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.