Tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Thần thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, mở cửa nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Anh đang mong chờ điều gì? Anh cũng không biết nữa.
Khi cánh cửa mở ra, bên ngoài lại là Vinh Hân Hân đang xách hai túi đồ lớn.
“Tuyết rơi khá lớn, bên ngoài trơn trượt, anh cố gắng đừng đi ra ngoài nhé.”
Cô ta đi thẳng vào cửa, thay dép, lấy đồ trong túi ra rồi cất vào tủ lạnh.
“Hân Hân, anh đã nói rồi, anh không cần em làm những việc này.”
Tưởng Thần còn đứng bên cửa, thời dài: “Em không cần làm việc à?”
“Em là bà chủ, tan làm lúc nào do em quyết định.”
“Thế chỗ này hết bao nhiêu tiền, anh trả cho em.” Tưởng Thần cầm điện thoại định chuyển khoản, Vinh Hân Hân rảo bước tới ngăn cản.
“Anh cần gì phải xa lạ với em như vậy?” Vinh Hân Hân rất xinh đẹp. Cô ta có một đôi mắt phượng, sống mũi cao, dáng vẻ quyến rũ lại khí khái. Lúc này, cô ta đang nhìn anh không chớp mắt.
“Chúng ta chỉ là bạn bè.” Tưởng Thần nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị cô ta nắm ra.
“Đúng vậy, anh chỉ là bạn trai cũ, anh đã nói rất nhiều lần.” Vinh Hân Hân cười, tựa lưng vào sô pha.
“Nhưng ngay khi em trở về đã nói với anh rằng em muốn nỗ lực xóa cái từ “cũ” đó đi.”
“Đã qua nhiều năm rồi.” Tưởng Thần nghiêm túc nhìn cô ta: “Anh đã buông bỏ quá khứ, Hân Hân, tội gì em phải làm thế?”
“Sao em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-som-len/2459867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.