Kể từ khi nói sẽ cho nhau một khoảng thời gian, Phương Hòa thực sự không ép buộc Tưởng Thần nữa. Chỉ là cô sẽ trò chuyện với anh trên WeChat mỗi ngày, mọi thứ dường như trở lại như lần đầu gặp mặt.
Thời tiết khô ráo lại rét lạnh, mọi người xung quanh Phương Hòa lần lượt bị cảm cúm, cô lo lắng cho Tưởng Thần, không thể không gọi điện cho anh, đúng lúc nghe thấy tiếng y tá nhắc anh uống thuốc.
Cô lập tức cảnh giác: “Anh đang ở đâu thế?”
Đầu bên kia, Tưởng Thần thoáng do dự: “Tôi đang ở bệnh viện, cảm vặt thôi.”
Nếu chỉ là cảm vặt thì đã chẳng đến mức phải nằm viện, Phương Hòa không còn tâm trạng công tác, sốt ruột ngồi chờ đến giờ tan tầm rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Cô hỏi số phòng ở quầy lễ tân, khi tới phòng thì trời đã chạng vạng, Phương Hòa đứng ngoài cửa hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân rằng mọi thứ cần có thời gian.
Ráng chiều tà xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, Tưởng Thần dựa vào đầu giường, cúi người đọc cuốn sách đặt trên đùi, một tay cắm kim truyền dịch.
Dù hệ thống sưởi trong phòng hoạt động mạnh nhưng Tưởng Thần vẫn mặc áo len, ngón tay và sắc mặt tái nhợt.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Phương Hòa.
“Bệnh viện nhiều mầm bệnh lắm, sao em lại tới đây.”
Anh dời mắt, gấp sách để trên giường, một tay chống xuống cử động.
“Anh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-som-len/2459865/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.