Cuối tuần là thời gian phục hồi cố định của Tưởng Thần.
Khoảng thời gian trước, anh bận chăm sóc Phương Hòa đang hồi phục sức khỏe, sau đó lại bận giải quyết công việc tồn đọng nên Tưởng Thần đã gác lại việc phục hồi chức năng trong vài tuần, gần đây anh mới có thời gian để tiếp tục.
Đối mặt với Phương Hòa khăng khăng muốn đi cùng mình, Tưởng Thần do dự.
Việc phục hồi chức năng chắc chắn sẽ phơi bày mặt yếu và chưa hoàn thiện nhất của anh, Tưởng Thần không muốn.
Tuy nhiên, anh cũng hiểu rằng đây là một bước cần thiết.
Nếu đã quyết định chung sống với Phương Hòa, anh không thể trốn tránh mãi được.
Cho nên khi vào phòng chuẩn bị thay quần áo, Tưởng Thần cũng không bắt Phương Hòa phải tránh đi như thường lệ.
Anh mở túi thể thao trên chân, cúi đầu không nhìn Phương Hòa: “Nếu lát nữa em cảm thấy không thoải mái…”
Một đôi tay lấy đồ thể thao ra cùng với anh: “Không đâu.” Phương Hòa ngồi xổm xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em sẽ ở bên anh.”
Tưởng Thần gật đầu, thay áo sơ mi, sau đó cúi người cởi giày, động tác dần chậm lại, anh do dự liếc nhìn Phương Hòa.
Phương Hòa mỉm cười trấn an, ra hiệu cho anh tiếp tục, bản thân cũng cúi người.
Tưởng Thần chống người lên, Phương Hòa giúp anh cởi quần ra rồi mặc quần thể thao rộng rãi vào.
Hai chân bị liệt tái nhợt vì đã lâu không gặp ánh sáng, chúng yếu ớt dựa vào nhau, động tác của Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-som-len/2459852/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.