Ngày hôm sau, khi Phương Hòa tỉnh dậy, bên giường của Tưởng Thần đã trống trơn.
Quay ra phòng khách, cô thấy anh đang nấu bữa sáng, mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc do Phương Hòa mua, đi chân trần, cẩn thận lật miếng trứng rán trong nồi.
Phương Hòa khẽ nhón chân đi về phía sau anh, đưa tay ra gãi vào eo anh.
Đó là nơi nằm trong vùng cảm giác của Tưởng Thần, anh thoáng cảm thấy chuyển động bèn quay lại, đối mặt với Phương hòa đang cười toe toét.
“Em dậy rồi à?”
Lòng bàn tay mát lạnh ôm lấy tay nghịch ngợm của cô, Tưởng Thần xoay xe lăn lại, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô.
Mặt Phương Hòa đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Em ngủ ngon lắm.”
Cô vội vàng đáp lại một câu rồi chạy đi rửa mặt.
Để lại Tưởng Thần đang cười xấu xa, vịn vào bánh xe duỗi cổ hô: “Em chạy chậm chút! Anh không đuổi kịp em.”
Người trong gương đầu tóc xõa tung, quần áo xộc xệch, nhưng trên mặt không kìm được nụ cười.
Khi Tưởng Thần bưng bữa sáng lên bàn, anh nhìn thấy Phương Hòa cầm điện thoại di động chạy tới.
“Nhóm em báo rằng mọi người sẽ đến Nam Kinh để phỏng vấn một nhà văn cũ, tất cả sẽ đi vào sáng mai.”
Hai mắt Phương Hòa sáng ngời, đây là điều cô thực sự yêu thích.
“Tốt quá, hôm nay phải chuẩn bị đồ đạc thôi, em đi mấy ngày?”
“Chắc khoảng một tuần ạ, em phải chuẩn bị cho phần dàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-som-len/2459851/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.