-"Sao hả?"
Ngô Thiên Tuyết nghe được những lời này của cô, lại bị một phen kinh ngạc. Nước còn chưa nuốt xuống suýt nữa đã bị sặc chết.
-"Chẳng phải ban đầu cô hùng hồn tuyên bố lắm sao? Sao mới đó lại trưng ra bộ mặt hèn hạ đến hỏi chuyện này hả?"
-"Cái gì mà hẹn hạ chứ! Công việc đó cũng là một công việc hay. Tôi suy nghĩ lại rồi, tôi làm."
Không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đùng một cái lại chạy đến đây đồng ý làm công việc mà hôm qua cô nhất quyết từ chối. Mặc kệ, dù sao bây giờ bản thân mình vô cùng giá trị, Ngô Thiên Tuyết nâng mặt kiêu hãnh.
-"Xin lỗi nhé, muộn rồi!"
Tôn Vũ Kỳ bật cười, ung dung trả lời.
-"Lừa ai chứ, công việc đó chẳng ai muốn làm đâu. Tôi nói nhé quản lý Ngô, tôi vào đó làm có gì không tốt. Tôi vừa có việc, cô cũng không cần phải mỗi lần có người đến ứng tuyển đều ra sức thuyết phục người ta đến khô cả họng. Có đúng không?"
Ngô Thiên Tuyết đưa mắt tò mò nhìn cô hồi lâu. Cô gái lanh lợi này nói cũng rất đúng, chi bằng cứ để cô thử sức, được hay không cũng tùy vào cô, bản thân Ngô Thiên Tuyết cũng không thiệt thòi.
-"Được, xem như tôi rộng lượng cho cô một cơ hội, là cô năn nỉ tôi đấy nhé! Ngày mai bắt đầu làm đi, đây là thẻ phòng."
Cầm tấm thẻ phòng trên tay, Tôn Vũ Kỳ hít một hơi thật sâu, công việc này nhất định phải kiên nhẫn, số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-rua-danh-da/2906559/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.