Ngô Thiên Tuyết đứng yên lặng trước ghế sofa, sắc mặt cũng không thua gì Tôn Vũ Kỳ. Cả hai người chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, chờ người đàn ông ngồi trước sofa trút giận.
Tần Tường Hi đã thay xong bộ quần áo chỉnh tề ngồi nghiêm nghị, nét mặt lãnh đạm.
-"Mắt cô có vấn đề hả? Có đúng vậy không? Trợ lý tốt mà cô nói đây sao? Tôi giao cho cô tuyển người, kết quả cô lại đi tuyển loại người vô tri như vậy!"
-"Này, tôi không phải loại này loại nọ. Còn nữa, anh bảo ai vô tri hả? Tôi nói cho anh biết, tôi..."
Ngô Thiên Tuyết nắm lấy tay cô, có ý bảo cô đừng nói nữa.
Tần Tường Hi chỉ tay về phía cô, xong lại nhìn về phía Ngô Thiên Tuyết.
-"Nhìn đi, trợ lý mà cô chọn đấy! Còn ngang nhiên mắng tôi."
Ngô Thiên Tuyết bị mắng cho một trận, không quên nhìn sang Tôn Vũ Kỳ với ánh mắt đầy tia lửa.
-"Vết bầm trên người Tần tổng, là do một tay cô làm hả?"
Cô ta khẽ hỏi.
Tôn Vũ Kỳ vẽ mặt áy náy, không cần câu trả lời, Ngô Thiên Tuyết cũng đã rõ. Nói không chừng, hôm nay có thể sẽ cuốn gối ra khỏi công ty cùng trợ lý tốt này.
-"Tần tổng. Tôi thật sự không biết cô ta lại gây ra chuyện này, lúc mới vào tay chân cô ta cũng rất nhanh nhẹn. Tôi làm sao nghĩ được, cô ta lại có bản lĩnh đánh đấm này."
Nếu không phải bây giờ cô còn đang cần công việc này, lại còn nợ anh ta tiền sửa xe hôm qua. Thì cô sẽ không để yên cho anh ta mắng cô là loại này loại nọ.
Tôn Vũ Kỳ, nhất định phải nhịn!
-"Tần tổng, tôi thật sự xin lỗi! Tôi khi đó còn tưởng anh không có ở nhà. Cũng bởi vì nghĩ rằng có trộm đột nhập nên mới ra tay..."
Đúng là hôm nay theo như lịch trình thì hắn sẽ đến phòng làm việc, xem lại doanh thu gần đây của tập đoàn. Nhưng bởi vì vụ việc quẹt xe tối hôm qua, khiến trán hắn nổi lên một vết đỏ. Vốn dĩ định ở nhà nghỉ một hôm, sẽ giải quyết công việc vào ngày hôm sau hoặc nhờ quản lý Ngô mang văn kiện đến. Không ngờ lại gặp phải người phụ nữ oan gia này, ngày đầu về nước đã gặp phải cô, lần thứ hai cũng là như thế... Không ngờ, trợ lý mà quản lý Ngô tuyển, lại là cô.
-"Không nói nữa, cô mau thanh toán lương cho cô ta đi. Tìm một người khác, tôi không muốn..."
Còn chưa nói xong, Tôn Vũ Kỳ đã cúi đầu, giọng điệu thành khẩn.
-"Tôi sai rồi, sai thật rồi! Tần tổng, đánh kẻ chạy đi ai lại đi đánh người chạy lại, biết sai và sửa chữa là đức tính tốt mà một người trợ lý nên có. Tần tổng, mong anh cho tôi thêm một cơ hội nữa. Tôi nhất định sẽ không dám tái phạm!"
Lời này của cô khiến Ngô Thiên Tuyết đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc. Người này thật sự là Tôn Vũ Kỳ cách đây vài hôm trước còn chê bai công việc không xứng tầm bản thân sao? Vài phút trước còn lên tiếng bất bình, vài giây sau lại chấp nhận chịu đựng bị Tần Tường Hi mắng, bản thân kiên quyết ở lại làm tiếp công việc. Đúng là khó hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt của Tôn Vũ Kỳ ra hiệu cầu cứu, Ngô Thiên Tuyết cũng rất nhanh bắt kịp tần số, lên tiếng giúp cô.
-"À, Tần tổng. Đuổi cô ta cũng rất dễ, chỉ cần thanh toán tiền lương hai hôm nay là xong. Nhưng mà để tuyển một người mới, theo đúng với tiêu chí, yêu cầu của anh thì .... Rất khó đấy ạ!"
Nói ra lại vô lý, tuyển người đến làm công việc ở căn hộ theo như yêu cầu của hắn chính là người có bằng cấp tương đối tốt, nếu được giỏi luôn thì lại càng đúng ý hắn. Đây là chuyện vô lý đến khó hiểu mà Ngô Thiên Tuyết từ khi nhận việc mỗi ngày đều thắc mắc. Tìm được kẻ như Tôn Vũ Kỳ đã là rất may mắn, bây giờ lại tìm kiếm người mới chỉ e là không có một ma nào đến.
Nghe đến đây, Tần Tường Hi tùy tiện nhìn cô một cái, sau đó đảo mắt đi nơi khác, miễn cưỡng đáp.
-"Vậy thì tạm thời giữ cô ta lại, nhưng trong thời gian đó, phải tìm người mới cho tôi."
-"Vâng, tôi rõ rồi ạ."
-"Cảm ơn Tần tổng."
Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn đáp lời.
Nói xong, Tần Tường Hi nhanh chóng trở ngược lên tầng. Ở lại nhìn hai con người này thêm giờ phút nào nữa hắn lại nhớ đến cơn phẫn nộ cách đây vài tiếng trước.
-"Nha đầu chết tiệt, cô muốn hại chết tôi có đúng không. Để cô ở lại đúng là xúi quẩy."
Ngô Thiên Tuyết một phen kinh hãi, bây giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta cũng không quên tìm kẻ gây họa.
-"Đi thôi quản lý Ngô, tôi đãi cô một bữa ăn thịnh soạn nhé!"
Tôn Vũ Kỳ gương mặt hớn hở, đưa tay vớ lấy túi xách trên bàn, tiện thể kéo luôn Ngô Thiên Tuyết đi mất.
Cả hai đến một quán ăn gần đó, nhìn bát hoành thánh trên bàn, Ngô Thiên Tuyết tinh thần suy sụp, khinh bỉ hỏi.
-"Bữa ăn thịnh soạn mà cô nói đây sao?"
-"Được rồi, sau này tôi được thăng cấp, được đưa vào làm trợ lý. Tôi nhất định chiêu đãi cô một bữa hậu hĩnh."
Tôn Vũ Kỳ không quen hứa hẹn vài điều ở tương lại, càng không quên nói lời động viên.
-"Hứ! Trợ lý kiêm ôsin Tôn, cô nên cầu nguyện cho người mới đừng tìm đến tôi đi. Ai đời bị sa thải đến nơi rồi còn mặt dày muốn lên làm trợ lý, não cô ngập nước rồi à?"
Tôn Vũ Kỳ vẫn thản nhiên múc từng muỗng hoành thánh cho vào miệng, ăn một cách ngon lành.
Ngô Thiên Tuyết cũng không thèm ăn nữa, chỉ để lại một câu rồi cầm lấy túi xách bỏ đi.
-"Tôi phải về làm việc đây. Cô tự lo liệu thân mình đi, đừng để lúc bị đuổi lại đến khóc lóc."
Oan gia ngõ hẹp!
Tôn Vũ Kỳ chỉ biết chịu đựng, ai bảo cô lại đi đắc tội với người ta!
-"Tần tổng, tôi nấu cơm xong rồi đây!"
Sau một canh giờ quằn quật trong phòng bếp, cuối cùng cũng đã xong. Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng dọn từng món ra bàn, một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng phút chốc đã bày ra trước mắt.
Nhìn mọi thứ trên bàn, hài lòng gật đầu. Ít ra cũng phải như thế, cũng phải có lí do để hắn có thể châm chước cho cô ở lại.
Trứng luộc, đậu que xào, thịt kho tàu. Nhìn chung cũng rất dễ ăn, tay nghề cũng không đến nổi nào, hương vị cũng không có gì đặc biệt. Nhìn chung, có thể bỏ vào bụng.
Đợi hắn ăn được một nửa, Tôn Vũ Kỳ cũng lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện.
-"Tần tổng, tôi có chuyện muốn nói."
-"Nói đi."
Hắn liếc mắt nhìn cô, xong lại chuyên tâm tiếp tục dùng bữa.
-"Xe của anh..."
-"Tôi sẽ đưa hóa đơn cho cô."
-"Không không không, ý tôi không phải chuyện đó."
Thấy hắn không nói thêm câu nào nữa, Tôn Vũ Kỳ mạo muội nói thêm.
-"Tôi nhất định sẽ thanh toán, thanh toán hết tất cả cho anh."
Lời hứa hẹn nói ra thì rất dễ, rất có nghĩa khí. Nhưng đến lúc xin xỏ, thì lời nói lại không biết vì nguyên nhân gì cứ nghẹn ở cổ họng. Mặc kệ, nếu không nói cô sẽ bị áp lực đến chết mất.
-"Có điều, tạm thời bây giờ tôi cũng đang rơi vào cảnh vô cùng eo hẹp... Hay là anh có thể cho tôi nợ lại được không?"
Nhận thấy ánh mắt phức tạp của Tần Tường Hi đang nhìn mình, cô lại tiếp tục cam đoan.
-"Thật ra thì tôi đang rơi vào giai đoạn cực kỳ khủng hoảng. Anh yên tâm, sau khi tôi vượt qua. Tôi sẽ trả cả vốn... Còn lời thì hay là thôi đi, anh giàu có như này chắc chắn không cần những đồng tiền lẻ đó."
Nghe đến đây, Tần Tường Hi nở ra nụ cười khinh bỉ, tay gác lại đũa. Xem ra, bữa cơm này thật sự có đói đến mức độ nào đi chẳng nữa, cũng nuốt không trôi.
-"Tôi nói nhé, ngoài việc mặt dày, vô sỉ ra thì cô còn nghèo nữa, nghèo kiết xác!"
Tôn Vũ Kỳ bĩu môi, lườm hắn một cái, không thèm để tâm đến những lời lẻ xúc phạm này.
Coi như hắn nói đúng, cô chẳng thể cãi bừa. Dù sao bây giờ cô cũng là con nợ, ngoại trừ im lặng lắng nghe thì không thể cãi lại. Chỉ cần sau khi mắng xong, hắn vẫn đồng ý thỉnh cầu này, thì chịu khó nghe một chút cũng không thiệt thòi.
-"Dọn chỗ này đi."
Nói rồi, Tần Tường Hi đẩy ghế đứng dậy bỏ lên tầng.
-"Tần tổng, anh không ăn nữa sao?"
Cô lớn tiếng hỏi.
-"Không ăn."
Hắn đáp.
Tần Tường Hi có đói thì cũng mặc xác hắn, vấn đề cô quan tâm nhất vẫn là câu hỏi khi nãy hắn còn chưa cho cô đáp án.
-"Vậy còn chuyện đó..."
Đáp án vẫn là không có. Tần Tường Hi một mạch bỏ đi lên tầng.
Thôi vậy, dù sao cũng là tiền. Đối mặt với câu hỏi thiệt thòi này đương nhiên hắn cũng cần thời gian suy nghĩ. Trước hết bây giờ cô nên chăm chỉ dọn dẹp chỗ này đã!
Không biết từ đâu Tần Tường Hi lại nghĩ ra cái trò hại người này. Vừa mới rửa bát xong, Tôn Vũ Kỳ lại bị hắn kéo ra ngoài. Nhìn đóng đồ trên tay, cô chỉ biết câm nín thở dài đè nén cơn giận. Từ khi làm việc cho hắn, cô cũng đã sớm chuẩn bị cho mình một câu thần chú, để mỗi khi chẳng may tức giận thì có thể kìm nén.
-"Chịu đựng, chịu đựng! Tôn Vũ Kỳ à, mày phải chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng tên khốn này!"
-"Lẩm bẩm gì đó?"
Tần Tường Hi đứng gần đó, đang mãi mê lựa chọn quần áo. Lại bất cẩn nghe được lời thì thầm mà gió đưa đến, hắn nghiêng đầu về phía cô, đẩy luôn cặp kính đen to tướng trên gương mặt điển trai, hỏi.
-"Cô đang mắng tôi sao?"
[Tên cận bã này, anh cũng biết bản thân làm chuyện ác, biết người ta đang mắng mình sao!]
Đó là những gì cô nghĩ, nhưng để mở miệng nói ra thì không thể. Cô mỉm cười, miễn cưỡng trả lời.
-"Không, làm gì có."
Giờ cô có mắng thì hắn cũng không chấp nhặt, bởi lẽ hắn có cách để khiến cô phải ngậm đắng nuốt cay phục tùng, cho dù không muốn nhưng cô buộc phải làm. Đó là nhiệm vụ của kẻ nợ.
Tần Tường Hi không một chút thương xót mà tiếp tục lấy thêm một mớ đồ chất lên tay cô.
Hắn một thân một mình phút chốc đã thong dong được một quãng đường. Nhìn thấy Tôn Vũ Kỳ ở phía xa, lê thê từng bước chân chậm rãi, hắn không chịu được mà lên tiếng thúc giục.
-"Nhanh lên, cô là rùa hả? Chậm chạm lề mề thế."
Đến khi Tôn Vũ Kỳ đi đến, hắn lại nảy ra một ý tưởng khác.
-"Trợ Lý... "
Ngẫm nghĩ một chút lại không nhớ được cái tên mà mình muốn nói, hắn lại hỏi thêm.
-"À,...cô tên gì ấy nhỉ?"
-"Là Tôn, Tôn Vũ Kỳ thưa Tần tổng."
Cô liếc mắt nhìn hắn, hậm hực trả lời.
-"À, Trợ Lý Tôn. Tôi thấy có chút khát, cô mau qua kia mua nước cho tôi đi."
Cái tên hách dịch này! Rõ ràng hắn thừa biết hai tay cô đã sớm không còn chỗ để cầm thêm món đồ khác, vậy mà còn dám sai cô đi mua cafe. Đúng là không thể nhịn được nữa!
-"Suýt lại quên, tôi không uống quá ngọt, cũng không quá đắng. Còn nữa..."
-"Này, anh không nhìn thấy hai tay tôi chật kín hết hay sao?"
Tôn Vũ Kỳ bất mãn hỏi.
-"Nhìn thấy rồi."
Hắn ung dung đáp.
-"Thấy rồi? Sau đó thì sao?"
-"Không có sau đó? Cô mau đi đi."
Được, hắn muốn đương nhiên cô phải làm. Tôn Vũ Kỳ lập tức ném luôn số đồ trên tay sang cho hắn, bây giờ cô mới thật sự nhẹ nhõm, phẩy phẩy hai tay để lưu thông máu. Xong lại vô tư mỉm cười nhìn hắn.
-"Này, như vậy là sao đây? Cô đang là kẻ xin xỏ tôi đấy nhé! Tại sao tôi có thể bỏ tiền ra thuê cô không biết?"
Tần Tường Hi trừng mắt kinh ngạc nhìn cô, Tôn Vũ Kỳ lại ngang nhiên làm ra loại chuyện không phép tắc này.
-"Tần tổng, tôi sang kia mua caffe cho anh. Anh đứng đây chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ quay lại ngay."
Bóng dáng nhỏ bé kia cứ thế mà đi mất, Tần Tường Hi hai tay xách hai túi đồ lớn, nét mặt bất lực.
Mười lăm phút chủ tớ bất hòa qua đi. Cả hai nhanh chóng xuống hầm giữ xe dưới trung tâm thương mại.
-"Anh còn ngây ra đó làm gì? Không mau mở khóa xe đi."
Tôn Vũ Kỳ trên tay mang theo một ly caffe khi nãy, ra lệnh cho hắn, điệu bộ này chẳng khác gì chủ cả khiến Tần Tường Hi nhìn cô bằng một cái nhìn khác.
Hắn giơ hai tay đang bận rộn xách mớ đồ mà mình vừa mua để hành hạ người khác khi nãy, lên tiếng.
-"Hai tay tôi như này, cô bảo tôi tôi mở khóa làm sao đây? Mà khoan đã, tôi là chủ hay cô vậy?"
Lúc này Tôn Vũ Kỳ mới bật cười hòa giải.
-"À, tôi quên mất. Tần tổng à, vất vả rồi!"
Cô đi đến định nhận lấy chỗ đồ trên tay hắn, miệng mồm nhanh nhẹn xoa giận. Nhưng còn chưa nhận được, chân lại không biết tại sao lại vấp vào nhau khiến cô ngả nhàu luôn vào người hắn.
Aaaaa!
Tần Tường Hi không lường trước được sự việc, cộng thêm chỗ đồ trên tay khiến hắn mất thăng bằng. Cả hai ngả nhàu ra sàn, Tôn Vũ Kỳ cứ thế mà nằm trên người hắn.
Bốn mặt vô tình chạm nhau với khoảnh khắc cực kỳ gần, hơi thở của đối phương đều cảm nhận rất rõ, và cả nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực của cả hai. Hai má của Tôn Vũ Kỳ cũng bất giác đỏ hồng, bối rối nhìn hắn xong lại đảo mắt đi nơi khác.
-"Cô định nằm mãi như vậy à?"
Âm giọng có hắn có chút gấp rút, hơi thở có phần nặng đi, hỏi.
Lúc này Tôn Vũ Kỳ mới phát giác, cô nhanh chóng ngồi dậy, không khỏi ngượng ngùng.
-"Sao tôi lại tuyển người hậu đậu như cô không biết."
Tần Tường Hi càu nhàu, không quên ném cho cô ánh mắt hình viên đạn, nói thêm.
-"Chìa khóa không nằm ở chỗ tôi!"
-"Phải ha, vậy mà tôi quên mất!"
Khi nãy, người làm tài xế là cô không phải hắn, chìa khóa cũng sẽ không vô duyên vô cớ nằm trên người hắn.
Tôn Vũ Kỳ nở nụ cười gượng gạo. Cô thuần thục mở túi xách của mình, nhanh chóng mở khóa xe.
Tần Tường Hi không thèm đếm xỉa đến cô nữa, hắn nhanh chóng bỏ đồ vào đuôi xe, giành lấy luôn chìa khóa xe từ tay cô, rồi ngồi vào vị trí ghế lái.
-"Tôi sẽ lái xe."
Tôn Vũ Kỳ cũng lật đật chạy ra ghế sau, còn chưa ngồi đã bị hắn gọi.
-"Mau lên phía trước, tôi là tài xế cho cô chắc?"
Hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc Ngô Thiên Tuyết tuyển cô về làm trợ lý hay là đến để tra tấn hắn. Bắt đầu giây phút gặp gỡ Tôn Vũ Kỳ, chính là kiếp nạn trong chuỗi ngày ở Trung Quốc của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]