Chương trước
Chương sau
Một buổi sáng cho ngày cuối tuần nhàn hạ, Tần Tường Hi thường có thói quen chạy bộ dạo quanh con sông lớn ở thành phố Giang, đến khi ánh nắng bắt đầu trở nên nóng dần, hắn mới trở về căn hộ.

Đã hơn tám giờ sáng, nhìn mọi thứ trong căn nhà chẳng có gì thay đổi, cốc nước tối hôm qua còn uống dở vẫn nằm yên vị trên bàn. Hắn đảo mắt rảo quanh một vòng, từ phòng bếp, đến phòng khách, rồi lại đến bể bơi, sân vườn, và cuối cùng là trên tầng... Nhưng không thấy bóng dáng Tôn Vũ Kỳ đâu?

Hắn nhìn đồng hồ, khi xác định chính xác khung giờ, Tần Tường Hi nhanh chóng vớ lấy điện thoại bấm một dãy số.

Kiên nhẫn chờ chuông reo một lúc, đầu dây bên kia cũng chịu nhắc máy.

-"Anh còn có chuyện gì?"

Âm giọng nghe ra vô cùng thảnh thơi của Tôn Vũ Kỳ cứ thế mà lọt thẳng vào tai hắn, điệu bộ chẳng nhận ra sai ở đâu khiến hắn cau mày khó chịu.

-"Cô còn hỏi chuyện gì nữa hả? Đã là mấy giờ rồi còn không đến đây làm? Cô chê tôi quá tử tế đúng không?"

Mặc kệ hắn cáu gắt bên kia, Tôn Vũ Kỳ vẫn thản nhiên ngồi trước ban công nhà mình, cắt tỉa hoa lá, trồng hoa vào chậu, bón phân tưới nước... Vô cùng nhàn rỗi.

-"Hôm nay là cuối tuần, đi làm cũng phải được nghỉ ngơi chứ? Anh la hét làm gì?"

Tần Tường Hi bật cười chế nhạo, Tôn Vũ Kỳ đầu óc đúng là có bệnh, đã đi làm ô sin cho người khác còn đòi ngày nghỉ sao? Lương mà hắn thuê cô là xuyên suốt tất cả các ngày, lấy đâu ra ngày nghỉ nhỉ?

-"Này con rùa, cô không muốn làm nữa đúng không? Hả! Ngay lập tức đến đây cho tôi, tôi đói rồi, cần ăn cơm. Còn nữa, nhà tôi cần phải lau dọn, tôi không chịu được dơ bẩn."

Tôn Vũ Kỳ nghe được những lời sai khiến này của hắn vô cùng không hài lòng. Cô tạm dừng công việc, cẩn thận rửa tay, nắm lấy điện thoại, đáp.

-"Trong hợp đồng có ghi, cuối tuần là ngày nghỉ phép của tôi. Bây giờ tôi đang làm những gì trong hợp đồng."

Tần Tường Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi ngược lại cô.

-"Hợp đồng? Trong hợp đồng có chuyện vô lý như này sao? Sao tôi lại không biết?"

Rõ ràng hôm đó cô đã đưa qua hợp đồng cho hắn xem, nhưng Tần Tường Hi chỉ xem đến mục thứ hai lại không muốn xem nữa, vội vã chấp nhận hết tất cả các điều khoản mà không cần xem rốt cuộc những chuyện về sau là gì.

-"Tôi khi đó đã nhắc nhở anh rồi, là do anh không muốn xem hết mà thôi!"

Bây giờ hắn đã thật sự hối hận về việc sơ xuất của mình khi đó, không ngờ Tôn Vũ Kỳ lại có thể thêm những chuyện này.

-"Tôi nhất định sẽ xé nát cái hợp đồng quái quỷ này. Cô mau..."

-"Tần tổng, hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Những chuyện đó anh tự giải quyết đi, tôi gác máy đây."

-"Tôi còn chưa nói xong..."

Tút! Tút! Tút!

Tần Tường Hi nắm chặt điện thoại trong tay, cơn giận lại bùng lên nhanh chóng. Hắn rất muốn ném luôn chiếc điện thoại này để hả giận, nhưng lại nhớ đến lời phàn nàn hôm đó của Tôn Vũ Kỳ, hắn đành cẩn thận đặt nó lên bàn.

-"Được, xem như con rùa nhà cô lợi hại. Tôi sẽ tự làm, nấu cơm thôi chứ gì? Tôi còn không làm được sao?"

Thế là hắn đành phải tự thân lăn lộn vào phòng bếp, chuẩn bị bữa cơm tự lo của mình.

Trái với người đàn ông bất ngờ bận rộn kia thì Tôn Vũ Kỳ lại được trải nghiệm một ngày nghỉ thật trong trẻo. Mảnh sân vườn nhỏ trên ban công phút chốc đã được cô trang hoàng gọn gàng ngăn nắp.

Còn chưa kịp tận hưởng, ngay sau đó cô đã bị cuộc gọi thứ hai của hắn làm cho bực mình.

-"Chuy.."

-"Tôi không tìm thấy trứng, đến cả rau cũng không. Còn nữa, chẳng phải đã bảo trong nhà lúc nào cũng phải trữ thịt bò hay sao? Đâu rồi hả? ngoại trừ nước ra thì chẳng thấy gì cả? Tôn Vũ Kỳ, cô muốn chọc tôi tức chết đúng không?"

Lần này, cô còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Tường Hi dành trước thế chủ động, có lẻ hắn đã phải nén cơn giận này rất lâu. Nên khi Tôn Vũ Kỳ vừa nghe máy đã gấp rút tuông một tràn câu từ mắng cô một trận tơi tả.

-"Là ai đã nói thức ăn mỗi ngày đều phải ra ngoài mua về? Là ai không muốn ăn đồ ăn đông lạnh hả? Là ai mỗi lần nấu ăn đều chê ỏng chê ẹo? Tôi làm vậy cũng là theo ý anh, anh còn mắng tôi."

Những chuyện mà Tôn Vũ Kỳ nói nãy giờ đều là hắn nói sao? Sao hắn lại không nhớ gì nhỉ?

-"Vậy còn táo? Nước ép táo hết hạn là sao?"

-"Cái đó là đồ được tặng kèm đấy, nước táo anh uống là loại đắt tiền nhưng chung quy cũng là nước táo cả thôi, tôi giúp anh tiết kiệm anh còn chê bai."

Tần Tường Hi trừng to mắt, bất mãn trả lời.

-"Hơ, tôi với cô khác nhau rất xa đấy. Tôi ở trên mây, còn cô nằm sát dưới mặt đất. Tôi có thể uống những thứ tặng kèm đó hay sao?"

-"Cái gã này, anh không uống thì mặc kệ anh. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa."

Thời tiết tốt như thế này lại bị Tần Tường Hi quấy nhiễu, đúng là bực hết chỗ nói.

Ngày nghỉ này xem ra chẳng còn tâm trạng gì nữa. Nếu không phải vì miếng cơm manh áo, cô chắc chắn sẽ tắt máy, để xem hắn sẽ như thế nào khi không có người khác giúp đỡ.

Vậy là bữa cơm mà Tần Tường Hi tưởng tượng trước đó không còn nữa, hắn đành nhắc điện thoại gọi người mang đến lấp đầy chiếc bụng rỗng này của mình. Nếu không phải bởi vì lười lái xe ra ngoài, đến nhà hàng cũng chỉ ăn một mình, không gian lại không mấy dễ chịu. Chi bằng gọi về nhà, không khí trong nhà vẫn là ưu tiên.

Hắn đúng là xui xẻo khi va phải con rùa chậm chạp đanh đá Tôn Vũ Kỳ.

Đến giờ cơm trưa, Lâm Giai Giai hôm nay lại đến ăn cơm cùng cô. Ăn một mình cũng chán, hơn nữa Lâm Giai Giai nấu ăn rất ngon.

-"Mình thấy cậu đến đó làm ô si..."

Nhận thấy ánh mắt hâm dọa của Tôn Vũ Kỳ, cô bạn cũng nhanh chóng nở ra nụ cười thân thiện sửa lời.

-"Trợ lý, trợ lý nhỉ? Cậu đến đó làm còn tốt hơn những việc trước đây. Chỉ là dọn dẹp một số đồ đạc vặt vãnh, tiền cũng gấp hai công việc của những nhân viên chính thức, lại còn được nghỉ ngơi tùy tâm trạng."

-"Là cậu không biết đó thôi, mình phải chịu mắng là đồ rùa này rùa nọ, la hét vô lý của anh ta đến mức nào đấy! Số tiền mình nhận được cũng là bồi thường thiệt hại tinh thần."

Vừa nói, Tôn Vũ Kỳ vừa thở dài kể phần thiệt thòi về bản thân mình.

-"Mình thì thấy người thiệt hại tinh thần là tên Tổng Giám đốc xấu xa đó của cậu thì đúng hơn. Hằng ngày đều phải nghe cậu giáo huấn, anh ta chắc chắn rất thảm."

Lâm Giai Giai vừa nói vừa lắc đầu ngán ngẩm. Người bạn thân này cô bạn cũng quá hiểu rõ hơn ai hết.

-"Cậu là bạn thân của ai vậy? Của Tần Tường Hi sao?"

-"Đương nhiên không phải."

-"Vậy thì đúng rồi, cậu phải bảo vệ cho mình chứ?"

Dứt lời, điện thoại trên bàn một lần nữa lại reo lên. Nhìn dãy số nổi lên trên màn hình, Tôn Vũ Kỳ thở dài bất lực, miễn cưỡng nhắc máy.

-"Tần tổng, đến giờ cơm trưa có cần thiết phải gọi luôn không?"

-"Này con rùa, tôi không tìm thấy giấy? Kem đánh răng cũng hết rồi?"

Lúc này, cô không thể nhịn để tên ác bá cường hào lạm dụng quyền lực lấn át. Cô đáp.

-"Giấy ở trong tủ đựng giấy sau phòng bếp, kem đánh răng ở trong tủ phòng vệ sinh. Tần Tường Hi, anh bao nhiêu tuổi rồi? Những thứ đó anh tập trung một chút sẽ thấy. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, tôi không phải osin của anh."

Tần Tường Hi vội vàng tắt điện thoại, loại phụ nữ này chọc phải nhiều lần chắc chắn sẽ như quả bom mà phát nổ.

Quá đáng sợ!

Cả một buổi tối, ngoại trừ mỳ hộp ra thì không còn phương án nhanh gọn như lúc này. Nhưng ăn được vài thìa lại không nuốt trôi, thế là hắn đành lật đật đến ngăn lạnh uống tạm hộp nước táo hàng khuyến mãi mà Tôn Vũ Kỳ mua về.

Ngẫm đi ngẫm lại mùi vị cũng rất ổn, tuy không ngon như hàng loại một, nhưng chung quy vẫn có thể uống được.

Bây giờ đã là sáu giờ tối, Tần Tường Hi ngồi trên sofa bật tivi xem một vài bộ phim hành động, bên cạnh lúc nào cũng mang theo chú chó nhỏ Tây Tây theo cùng. Thế là chủ tớ bọn họ bắt đầu tận hưởng một buổi tối yên ả.

Bíp!

Cạch!

Có tiếng mở cửa, hắn cũng không tò mò. Bởi vì hắn thừa biết là ai đến, ngoại trừ Tôn Vũ Kỳ đang giữ thẻ phòng của căn hộ ra thì chẳng một ai biết đến mật khẩu khóa cửa nhà hắn.

Thấy hắn không ngó ngàng đến mình, cứ vờ như không biết yên lặng xem tivi. Cô thở dài một cách nặng nhọc, trên tay mang theo một túi xách đi vào.

-"Cô còn dám giác mặt đến đây sao?"

Tôn Vũ Kỳ ném cho hắn một ánh mắt hình viên đạn. Xong, cô cũng đặt luôn túi xách lên bàn.

-"Nếu không phải tôi sợ anh bị đói chết thì tôi cũng không lận lội đến đây."

-"Quý hóa quá, cô không đến tôi cũng không chết được."

Tuy miệng trả lời, nhưng mắt hắn vẫn dán vào màn hình lớn trước mắt, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô lấy một lần.

Cái gã này, lúc nào cũng thích thanh cao như thế.

Tôn Vũ Kỳ mặc kệ hắn còn đang giận dỗi, cô bỏ ngay xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho hắn. Nhìn thấy hộp mỳ còn dang dở trên bàn, rồi lại nhìn đến cốc nước ép táo uống dở, cô khẽ cười.

Một lúc sau, Tôn Vũ Kỳ đã quay trở lại. Trên tay còn cẩn thận bê theo một bát sủi cảo nóng hổi còn nghi ngút khói.

Sở dĩ có chuyện này chính là khi nãy cô ra ngoài ăn tối cùng Chung Hàn Hiên, trên đường trở về lại đi ngang căn hộ của hắn. Biết Tần Tường Hi là người không biết nấu ăn, trước đây khi cô chưa đến làm việc mỗi bữa ăn của hắn đều đến nhà hàng. Đúng là người giàu có thói quen ăn uống cũng không tầm thường, đương nhiên hôm nay cô không đến làm việc hắn cũng không chết đói. Nhưng không hiểu sao trong lúc ăn cùng Chung Hàn Hiên, cô lại bất chợt nhớ đến hắn. Lương tâm của một người làm công ẩn thân chủ cả trỗi dậy khiến cô lập tức mua ngay cho hắn một phần sủi cảo mang đến căn hộ.

Trùng hợp lại vừa hay nhìn thấy bát mỳ còn dang dở, lúc này cô mới chắc chắn hắn vẫn chưa ăn gì. Xem ra, chuyến đi làm người tốt này cũng không uổng phí.

-"Tần tổng, cái này còn nóng anh mau ăn đi. Tôi biết anh chưa ăn gì mà!"

Tần Tường Hi đảo mắt nhìn sang bát sủi cảo trên bàn, miệng không thể không buông lời chế nhạo.

-"Tôi không ăn, thứ này làm sao ngon bằng đồ ăn ở nhà hàng năm sao chứ!"

-"Thôi đi, dù sao cũng ngon hơn bát mỳ tôm của anh đấy. Mau ăn thử đi, ở Đức chắc chắn anh chưa ăn qua đâu đúng không?"

Tôn Vũ Kỳ vẫn không quan tâm lời chế giễu của hắn, kiên nhẫn mời mọc.

-"Mấy món lề đường chỉ hợp với người như cô mà thôi."

Hắn đáp.

-"Anh đúng là đồ ăn mày còn giở thói phú ông đấy!"

-"Con rùa kia, ai cho cô nói tôi vậy hả? Tôi là chủ hay cô đây?"

Lúc này, hắn mới giương đôi mắt đầy bất mãn nhìn cô lên tiếng.

Tôn Vũ Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi ôm lấy Tây Tây, cố tình không ngó ngàng đến hắn.

-"Nào, Tây Tây qua đây nào."

Chú chó nhỏ ngoan ngoãn cứ thế mà nhảy lên người cô, điệu bộ vẫy chiếc đuôi cụt ngủn vô cùng thân thiết, chẳng khác gì chủ nhân của mình.

Như nhớ ra điều gì, cô lại nói thêm.

-"À đúng rồi Tần tổng, khi nãy tôi nghe Chung Hàn Hiên nói anh đang tìm trợ lý đúng không? Chi bằng anh để tôi làm đi, chúng ta hợp tác lâu ngày như thế, tôi lại rất hiểu ý anh. Hơn nữa, anh cũng không cần phải trả lương thêm một phần."

Tôn Vũ Kỳ nở nụ cười tin quái, chớp chớp đôi mắt to tròn đầy thành ý.

-"Thấy sao hả? Ý kiến hay chứ?"

Hóa ra cả ngày hôm nay được nghỉ phép chính là đi ăn cùng Chung Hàn Hiên. Đến đây còn giở thói thương lượng, vậy còn món ăn ngẫu hứng này chính là mang đến để nói điều kiện rồi còn gì?

Tần Tường Hi nhếch mép cười trừ.

-"Thấy không được đấy! Có câu nói: ' nằm mơ giữa ban ngày' tôi thấy để hình dung cô ngay lúc này là tốt nhất, rất phù hợp. Mang cái món ăn lề đường này về đi, tôi không dễ bị mua chuộc. Tây Tây, mau qua đây! Qua lại với con rùa ma mảnh này có ngày học hư cho xem."

Nói rồi hắn giành lấy chú chó về tay mình, ném cho cô một cái nhìn mất thiện cảm rồi một mạch bỏ đi lên tầng.

-"Tần Tường Hi, anh đợi đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ khiến anh phải năn nỉ tôi trở thành trợ lý. Hớ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.