Hóa ra hắn đưa cô đến Tứ Châu, đến nơi mà hắn đang cố gắng gầy dựng tương lai bằng năng lực của chính bản thân mình.
Nhìn công trình đồ sộ gần bờ biển đang được thi công trước mắt, Tôn Vũ Kỳ muôn phần ngưỡng mộ người đàn ông bên cạnh.
-"Sau này, tất cả đều thuộc về em. Những gì của anh và kể cả anh, cũng đều là dành cho em."
Tần Tường Hi nắm lấy bàn tay cô, bàn tay nhỏ bé gầy gò chẳng may bị Lệ Tịch Vân làm bị thương khiến hắn vô cùng đau xót, cẩn thận đặt lên nó một nụ hôn ấm áp, ánh mắt mang theo trìu mến, đáp.
Điều làm hắn kinh ngạc chính là Tôn Vũ Kỳ lại lặng lẽ rời khỏi tay hắn.
-"Tường Hi, chúng ta mau về thôi."
Nói rồi, cô lặng lẽ rời đi.
Từ sau ngày hôm đó, ngày mà cô đến tìm hắn hỏi mọi chuyện thì Tôn Vũ Kỳ trở nên rất lạ. Hắn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, càng không biết cô bị bà Tần gây áp lực lên người.
Bữa ăn thịnh soạn đã được ông bà Tôn chuẩn bị, nào là hải sản, đến lẩu tứ xuyên...
Hắn lễ phép cúi đầu chào hỏi ông bà Tôn.
Còn tưởng sẽ chỉ có mỗi hắn đến làm khách, nhưng hóa ra không phải. Sự xuất hiện của một người khách đặt biệt, khiến hắn một phen kinh ngạc.
-"Đến rồi à, mau ngồi xuống đó đi cháu."
Ông Tôn chỉ tay vào chiếc ghế trống bên cạnh gọi hắn đến ngồi cùng.
Tần Tường Hi mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-rua-danh-da/2906504/chuong-27.html