-"Cô khiến anh ấy trở thành nông nổi như bây giờ, cô còn mặt dày ở lại đây làm việc, vui vẻ bên tình nhân mới. Tôn Vũ Kỳ, cô rốt cuộc là thể loại gì vậy? Lương tâm cô vứt ở xó nào rồi hả?"
Hôm nay, trong lúc tình cờ đi ngang qua cửa hàng quần áo lại va phải Tôn Vũ Kỳ. Nói là như thế, nhưng thật chất Lệ Tịch Vân đến tìm cô chính là để gây chuyện, cố ý muốn cô phải rời khỏi nơi này.
-"Nếu không phải do cô ấu trĩ, suy nghĩ ngu ngốc thì anh ấy phải rơi vào tình trạng đó sao?"
Tôn Vũ Kỳ nâng mắt, lạnh giọng hỏi.
-"Cô..."
Nhận thấy bản thân ngay lúc này không nên nổi giận, Lệ Tịch Vân thong thả nở nụ cười vô tư chọn từng mẫu áo sơ mi, nói với âm giọng vô cùng nhẹ nhàng, êm tai.
-"Ai yo, tôi cũng phải cảm ơn cô Tôn đây mới phải. Bởi vì nhờ có cô mà anh ấy đã nghĩ thoáng hơn rồi, nhận ra đâu mới là người phù hợp nhất với anh ấy."
Cách đó không xa, một cô nhân viên khúm núm chạy đến thông báo.
-"Cô Lệ, phu nhân cho gọi đến phòng ạ."
Lệ Tịch Vân mỉm cười, đáp.
-"Ô, vậy sao. Cứ nói với bà ấy tôi sẽ đến ngay đây."
Nói xong, cô ta vẫn không quên ra lệnh cho cô gói hết chỗ áo sơ mi mà bản thân vừa nãy ngầu hứng tùy tiện chọn đại.
-"Thái độ với khách hàng như vậy là sao? Ít ra cũng nên tươi cười một chút, làm ra bộ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-rua-danh-da/2906497/chuong-29.html