-"Tịch Vân! Lệ Tịch Vân! Em mau ra đây cho anh."
Ngoài cổng, Phó Hiểu đang trèo lên tường la hét thất thanh. Bởi vì theo như lệnh cấm của Lệ Tịch Vân, tất cả những người làm trong nhà không được tự ý mở cổng tiếp chuyện cùng Phó Hiểu, khi chưa được sự đồng ý của cô ta. Nên ngoài việc trèo cổng ra, thì Phó Hiểu chẳng nghĩ ra được cách gì khác.
-"Mau mở cửa cho cậu ta đi, ồn ào đến đinh tai nhức óc còn không nghe thấy sao?"
Ông Lệ ngồi trong nhà, tâm trạng không thể thoải mái để uống trà, đến xem tivi thi thoảng vẫn nghe tiếng Phó Hiểu la hét bên cạnh cánh cổng. Ông bực dọc, đáp.
-"Nhưng tiểu thư không cho phép chúng tôi mở cửa cho cậu ấy ạ."
Ông quản gia cũng bị liên lụy đến việc này, kính cẩn đáp lại.
-"Tịch Vân nó không có ở nhà, còn không biết ra thông báo để cậu ta về sao? La hét kiểu này, đầu óc nào chịu nổi hả."
Ngay lập tức, ông quản gia cũng nhanh chân bỏ đi.
Giữa lúc gần như tuyệt vọng, còn đang quoe nguẩy bỏ ra xe. Vừa hay, Lệ Tịch Vân lại lái xe về đến.
Tất thì, Phó Hiểu không chần chừ nhanh chóng chạy ù ra cản lấy đầu xe của cô ta.
Kétttt!
Lệ Tịch Vân hoảng hốt đạp chân thắng gấp, cô ta bấn loạn nhìn người vừa bị mình tông, đang lăn tròn ra đất rồi nằm bất tỉnh nhân sự.
Lệ Tịch Vân đẩy cửa xuống xe, vội vã chạy đến xem nạn nhân. Đúng là rất bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-rua-danh-da/2906493/chuong-32.html