Trở về biệt thự, Tần Kiến Thụy sau khi biết được chuyện vẻ mặt đầy tức giận, đến chun trà mà ông Lý vừa mới mang ra còn chưa kịp uống đã bị ông ném luôn xuống sàn nhà.
Xoảng!
-"Bà vừa lòng chưa vậy hả? Tôi không ngờ bà lại dám làm càn như vậy?"
Bà Tần ngồi cạnh đó vẫn giữ nét mặt bình thản, như chưa hề xảy ra chuyện gì, đáp.
-"Chuyện gì? Ông nói gì tôi không hiểu rốt cuộc ông đang muốn nói gì nữa."
-"Bà thôi đi! Bà còn định diễn kịch đến bao giờ?"
Ông Tần tức giận quát.
-"Con trai ông tự động chạy khỏi hôn lễ, làm bẻ mặt không chỉ có chúng ta. Ông còn bênh vực cho nó sao? Tất cả cũng là do con nha đầu đó, nếu nó không đến thì Tường Hi cũng không hành động như vậy."
Bà Tần vẫn không chấp nhận lỗi sai ở bản thân, một mực đùng đẩy, trách móc, đổ lên người người khác khiến ông Tần vô cùng thất vọng. Trước đó ông còn cho rằng bà làm mọi chuyện vì thương con, nhưng xem ra thì không hoàn toàn như thế. Bà vì lợi ích, vì sỉ diện của gia tộc hơn.
-"Nếu không phải vì hành vi lổ mảng của bà thì Tường Hi nó có chạy đi tìm con bé kia không? Giai Tuệ, bà rốt cuộc đang nghĩ đi đâu vậy hả? Tường Hi là con chúng ta, tính cách nó như thế nào bà không hiểu hay sao? Những chuyện một khi nó đã hứa với bà, có lần nào nó không tuân thủ? Bà còn sợ sự có mặt của con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-rua-danh-da/2906489/chuong-34.html