Thẩm Hi nghe những lời mà Phong Lãng đã nói như đang xát muối vào trái tim của cô, Thẩm Hi ngồi thẳng dậy cô nhìn Phong Lãng bằng ánh mắt long lanh như sắp khóc, dường như cô đang rất ấm ức sau tất cả mọi chuyện cô đã làm vì hắn chỉ nhận lại những lời nói vô tình này hay sao.
“ Anh đang nói vớ vẩn gì vậy, có phải anh vẫn còn đang mê sản không, tôi không ngờ anh lại là một người đàn ông tệ bạc như thế sau tất cả tôi chỉ xứng đáng được nghe những lời nói vô tâm của anh hay sao.”
Thẩm Hi tức giận chạy ra bên ngoài, Phong Lãng chỉ biết bất lực nhìn theo cô, hắn khẽ cười nhạt nhưng trong lòng đầy chua sót,.rồi thầm nói với bản thân.
“ Như vậy cũng tốt, để cô ấy yên tâm rời đi mà không còn nhớ đến mình.”
Dù lòng đã vô cùng cứng cõi nói ra những lời vô tình, nhưng trái tim lại không thể nào ngừng đạp vì cô, đó là một cảm giác yêu ai đó mà bản thân không muốn để người đó gặp nguy hiểm, nên mới chọn cách làm cho đối phương tổn thương.
Thẩm Hi ngồi ở bên ngoài với vẻ mặt vô cùng buồn bã, cô cứ bức hết chiếc lá này đến chiếc lá khác để bản thân được nguôi giận.
“ Đúng là đồ đáng ghét uổng công mình đã đối tốt vơi anh ta.”
Minh Châu nhìn thấy Thẩm Hi đang ngồi lầm bầm một mình cô ấy tò mò đi đến.
“ Này.”
Thẩm Hi liền giật bắn người quay lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phong-vien-xau-so-cua-lao-nhi/2933955/chuong-43.html