Chương trước
Chương sau


Đợi đến lúc Thẩm Hi nằm bên cạnh ngủ say, Phong Lãng mới từ từ kéo ngăn tủ ra lấy ống tiêm, tiêm vào người, lúc nãy hắn đổ đầy mồ hôi là do sắp lên cơn nghiện thuốc, nhưng Phong Lãng vẫn cố che giấu không để cho Thẩm Hi biết.

Làm sao mà cô không biết được chứ, Thời Phúc đã nói cho cô nghe tất cả những tác hại của loại dung dịch màu xanh dương đó, nó sẽ hủy hoại con người khiến cho người sử dụng nó sẽ phải sống phụ thuộc vào loại thuốc đó cả đời, đến khi nào chết thì thôi, Thẩm Hi nằm quay lưng về phía Phong Lãng, cô vẫn chưa ngủ nhưng không muốn vạch trần Phong Lãng, nội tâm như một đợt sóng lớn cuộn trào bây giờ phải giúp Phong Lãng cai nghiện, nếu không tương lai của hắn sẽ chết dần chết mòn trong chất gây nghiện.

Ngày hôm sau Thẩm Hi đến gặp riêng Thời Phúc để nói chuyện, bọn họ bí mật gặp nhau, Minh Châu cũng không được biết, cô ta rất tò mò nhưng lại bị Thời Phúc bảo đi ra bên ngoài.

" Tôi biết bây giờ anh ấy đã bị nghiện, tôi muốn giúp Phong Lãng cai thứ chất độc đó."

Thời Phúc thừa biết tấm lòng của Thẩm Hi giành cho Phong Lãng, nhưng Phong Lãng đã căn dặn anh ta là phải đưa cô rời khỏi đây đừng để Thẩm Hi gặp thêm nguy hiểm.

" Việc đó cứ để tôi giải quyết còn cô hãy chuẩn bị đi lão nhị đang lên kế hoạch đưa cô đi."

Thẩm Hi vô cùng bức xúc cô nhất quyết không đồng ý.

" Tôi sẽ không đi đâu cả nếu như vẫn chưa cai nghiện được cho Phong Lãng, xin anh đấy nể tình Phong Lãng đã cùng anh trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, chẳng lẽ anh muốn anh phải chìm đắm trong cơn nghiện ngậm suốt đời hay sao, tôi tự nguyện ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy giúp anh ấy cai nghiện, xin anh hãy giúp tôi có được không."

Thời Phúc cũng không thể nào cứng rắn nổi trước sự chân thành của Thẩm Hi, nhưng cai nghiện không phải là điều dễ dàng.

" Cô có chắc mình làm được không, cô chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, có đủ sức để giúp lão nhị không."

Thẩm Hi gật đầu liên tục nói.

" Tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình, bây giờ chúng ta phải tìm một nơi nào đó thoát mát rời khỏi ngôi làng này, để Phong Lãng có thể bình tâm hơn."

Thời Phúc suy nghĩ một lúc anh ta rất đắn đo nhưng đã quyết định nói ra căn cứ bí mật mà chỉ có mình và Phong Lãng biết cho Thẩm Hi biết.

" Có một căn cứ bí mật chỉ có tôi và Phong Lãng biết nhưng không phải muốn rời khỏi đây là đi được chúng ta phải có lý do để Thất Hoàng cho phép mới có thể rời đi được."

Thẩm Hi và Thời Phúc rơi vào dòng suy nghĩ, Thời Phúc đang rất lo lắng với tính cách của Phong Lãng thì sẽ không bao giờ chịu ngồi yên để Thẩm Hi giúp mình cai nghiện, nhưng cô muốn Thời Phúc giữ bí mật với Phong Lãng bọn họ sẽ âm thầm đưa hắn đến căn cứ bí mật.

Thời Phúc chợt nghĩ ra điều gì đó anh ta lên tiếng nói.

" Đúng rồi sắp có một lô hàng cần giao, đây sẽ là lô hàng lớn thời gian đi sẽ rất lâu, lão nhị định nhân cơ hội này đưa cô rời đi đây, hay là chúng ta giúp anh ấy cai nghiện có hợp lý không."

Thời Phúc nhìn vào sắc mặt của Thẩm Hi.

" Vậy cô có lung lay ý định của mình không, muốn rời đi hay vẫn muốn ở lại giúp lão nhị cai nghiện."

Thẩm Hi biết Thời Phúc vẫn chưa tin tưởng mình vì sợ cô sẽ thay lòng rời bỏ Phong Lãng, nhưng Thẩm Hi đã quyết thì không có gì có thể cám dỗ được cô.

" Anh đừng hoài nghi tôi như thế, tôi sẽ giúp anh ấy cai nghiện sau khi Phong Lãng cai nghiện thành công thì lúc ấy tôi mới yên tâm rời đi anh đừng quá lo lắng."

Thời Phúc nhìn Thẩm Hi bằng sự biết ơn vô hạn.

" Cám ơn cô nhiều lắm, khi nghe anh ấy bị tiêm thuốc tôi đã rất tuyệt vọng vì chúng tôi còn phải hoàn thành nhiệm vụ tư mật của mình."

Thẩm Hi hiểu được nỗi lòng của Thời Phúc, bản tính của Phong Lãng và Thời Phúc không giống bọn người tàn ác ở đây bọn họ không muốn nhìn mọi người chìm sâu vào thứ độc hại gây chết người đó.

Sau khi vạch ra kế hoạch rõ ràng Thẩm Hi và Thời Phúc chờ đợi đến ngày rời đi, nhưng lô hàng lần này khá lớn không có Phong Lãng đi cùng Thời Phúc có vài phần lo lắng, Thẩm Hi bảo anh ấy đưa Vũ Đinh đi theo để cùng thực hiện cuộc giao dịch.

Thẩm Hi quay về nhà, cô nhìn thấy Phong Lãng tiêm thuốc vào cơ thể, cô liền phẫn nộ đi đến ngăn cản Phong Lãng.

" Dừng lại ngay anh đang giết chết bản thân của mình đấy."

Phong Lãng nhìn sang thấy Thẩm Hi đang nhìn mình bằng đôi mắt trong veo tự mặt hồ, hắn không thể nào chịu được vì cơn nghiện đang ập đến Phong Lãng vẫn muốn tiêm vào người thứ chất lỏng giết người đó.

Thẩm Hi chạy đến giật lấy kim tiêm từ tay của Phong Lãng, nhưng hắn đã không còn là hắn nữa vì đã bị thứ chất nghiện đó giày vò khiến cho bị hoang tưởng.

" Đưa đây."

Phong Lãng vô tình hất mạnh Thẩm Hi ngã ra sàn, hắn cảm thấy vô cùng tội lỗi nhưng vẫn cầm ống tiêm rời đi bỏ lại cô ở lại, Thẩm Hi nhìn theo bóng lưng của Phong Lãng mà không ngăn nỗi được nước mắt, ý định giúp hắn cai nghiện trong đầu cô lại càng mãnh liệt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.