Cuộc sống vốn là thế không thể nào biết trước được những chuyện sẽ xảy đến khiến cho chúng ta hao tâm tổn sức, nước mắt vẫn vô thức rơi vì người mình yêu, nhưng khoảng cách ngày càng xa hơn, chỉ khiến cho nổi đau thấu tận tâm cang.
Thẩm Hi một mình bước trên con phố đang đông đúc người qua lại, đôi mắt của cô chỉ hướng về phía xa xăm không có đích đến, cô cứ thế mà bước đi không biết bản thân mình đã đi được bao xa, đến khi Thẩm Hi và có chạm vào một người phụ nữ cô mới hoàn hồn trở lại, dạo này tâm trạng của Thẩm Hi cứ lơ đãng cô không quan tâm đến những sự việc xảy ra xung quanh mình, nhìn thấy túi đồ của người phụ nữ rơi rải xuống đất, Thẩm Hi vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi nhặt đồ lên giúp người phụ nữ đó, hai người chạm mặt nhau, vẻ mặt của Thẩm Hi là sự bất ngờ cô vui mừng nói.
" Dì Hoa."
Dì Hoa nhìn thấy Thẩm Hi cũng rất vui mừng, hai người gặp lại nhau điều rất vui vẻ, dì Hoa đưa Thẩm Hi về nhà, sau khi ngôi làng của Thất Hoàng bị cảnh sát càng quét, Thời Phúc đã đưa Minh Châu và Dì Hoa rời khỏi đó, anh ấy đã mua một căn nhà để cho Minh Châu và Dì Hoa ở, lúc đầu hai người không quen với cuộc sống ở đây nó khá phát triển so với nơi họ sống, nhưng bây giờ đã có thể thích nghi được
Thẩm Hi vui mừng khôn xiết khi gặp lại Minh Châu.
" Tôi nhớ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phong-vien-xau-so-cua-lao-nhi/2933922/chuong-61.html