Một hôm, Trang Thư Lan dậy sớm thay triều phục chuẩn bị vào triều như mọi ngày. Có điều trong lúc ăn sáng, vừa ngửi thấy mùi bánh mà thường ngày nàng thích ăn nhất thì cảm thấy rất buồn nôn .”Ọe!..”Không nhịn được nữa, nàng vội vàng đứng lên chạy tới cửa phòng vịn cửa nôn khan không ngừng. Tư Đồ Minh Duệ thấy Trang Thư Lan nôn ọe dữ dội như thế, chạy tới đỡ nàng, lo lắng hỏi. 
“Nàng làm sao vậy?” 
“Không sao!” 
Trang Thư Lan vịn vào tay Tư Đồ Minh Duệ đứng thẳng lên, dựa vào người Tư Đồ Minh Duệ, ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt của hắn, hơi thở cũng ổn định lại, cười cười nói. 
“Ta thấy mùi bánh ngọt hôm nay hơi khác, chắc là để lâu bị hỏng rồi!” 
“Để lâu bị hỏng?” 
Tư Đồ Minh Duệ nghi ngờ. Đây là loại bánh ngọt nổi tiếng của Thập nhị phường sáng sớm nay mới làm. Bánh vừa đưa tới, vẫn còn ấm, rõ ràng là vừa mới làm xong, sao có thể là bánh để lâu bị hỏng được? Huống chi có cho lão chủ của Thập Nhị phường thêm mười hai lá gan nữa hắn cũng không dám đưa tới bánh ôi! 
“Ừm…Có thể là hôm nay khẩu vị của ta thay đổi nên vừa nhìn thấy nó đã muốn nôn!” 
Trang Thư Lan cười ha ha, giải thích qua loa – Tử ngọc cao ( loại bánh màu tím) này chắc chắn là bánh mới làm, với kinh nghiệm nhiều năm ăn bánh ngọt nàng chỉ cần liếc mắt là có thế biết bánh mới hay bánh cũ. 
“Khẩu vị lại thay đổi? Lan nhi, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-cua-ta-vuong/3230274/chuong-104.html