Chương trước
Chương sau
Nam tử áo trắng vốn biếng nhác khi nghe lịch sử bát quái của Hàn Vương, lúc này lại nghe bàn bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh thường, hắn hơi tò mò nghiêng đầu nhìn lại, nhiều người ủng hộ Hàn Vương như vậy, chẳng lẽ hắn là người kiểu khác?
Hắn nhìn người nọ, chỉ thấy trên đầu hắn đội cái nón lụa đen rủ xuống che kín mặt, mặc quần áo vải thô đặt kiếm trên bàn, nhìn sơ chẳng qua chỉ là một tên vũ phu lỗ mãng, nhưng cách hắn cầm ly, cùng tay thon dài như ngọc nhìn ra đây là một kẻ giả trang.
Người phía dưới nghe được đến đây, có người bắt đầu thổn thức, cũng có người không nhịn được mở miệng mắng: “Lạc Phi, chính là kẻ phản quốc, khó trách Hàn Vương bị thương, không chừng hắn cấu kết với nước Kim thiết lập bẫy rập làm hại Hàn Vương thân trọng thương.” Giọng nói này vừa ra, những người khác cảm thấy rất có lý, lập tức rối rít phụ họa, cuối cùng diễn biến thành tức miệng mắng to Lạc Phi, còn có người nói thẳng nếu thấy Lạc Phi nhất định phải lấy mạng chó của hắn báo thù vì Hàn Vương.
“Choang.” Ly trà trong tay nam tử đầu đội nón lụa đen bị hắn bóp vỡ, trên người tỏa ra khí lạnh khiến nam tử áo trắng ở bàn bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy run lên.
Nam tử áo trắng cười nhạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn nói với tiên sinh kể chuyện: “Tiên sinh nói thật sự khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được vỗ bàn trầm trồ khen ngợi d1en d4nl 3q21y d0n Hàn Vương, nhưng tiên sinh nói Hàn Vương anh dũng chỉ là một mặt, cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không biết tiên sinh có biết chuyện Hàn Vương trăng hoa? Không bằng nói cho chúng tôi nghe một chút cho no bụng sướng tai.”
Lời này của hắn vừa dứt xuống, trong nháy mắt toàn trường yên tĩnh, các tiểu thư buông rèm trong phòng bao lầu hai càng thêm vội vàng dịch ra phía trước vểnh ca lỗ tai lắng nghe, họ đã sớm ái mộ Hàn Vương, nhưng chung quy chỉ cảm thấy nhân vật thần thánh như vậy xa không thể chạm, vậy mà hôm nay nhân vật y hệt thần linh đang ở Hoài An, nếu có thể thăm dò thêm chút tin tức vậy chẳng phải là cực kỳ tốt.
Nam nhân xưa nay yêu thích gió trăng, các nữ nhân cũng không ngoại lệ, huống chi là nam tử trong suy nghĩ gió trăng, trong lòng thật sự vừa vui mừng vừa thẹn thùng càng thêm hướng tới, mà nam nhân là điểm chung của mọi người, đều hiểu.
Vì vậy cả sảnh chính tất cả mọi người đều mong đợi nhìn tiên sinh kể chuyện, trước đây khi tiên sinh kể chuyện nói đến Hàn Vương đều mặt mày hớn hở muốn ngừng không được, nhưng bây giờ vẻ mặt rối rắm, thấy hai mắt mọi người đều nhìn mình chằm chằm, chỉ đành phải nhắm mắt ho khụ khụ hai tiếng nói: “Hàn Vương này thật sự không có chuyện trăng hoa gì, ngay cả Vương phi của ngài cũng do Thái hậu trực tiếp gả, chỉ có điều cũng nghe danh hiệu trong lời đồn đại, sau khi Hàn Vương và Vương phi cưới tình cảm quá mức yên tĩnh, đến nay cũng không có tin đồn muốn nạp trắc phi hay tiểu thiếp...”
Hắn nói đến đây, công tử áo trắng lạnh nhạt uống trà ung dung cười một tiếng, tiên sinh kể chuyện giống như nghe thấy cứu tinh, vội vàng nói: “Chẳng lẽ công tử có tin tức bên trong, không ngại nói cho mọi người nghe một chút?”
Công tử áo trắng thấy ánh mắt mọi người rối rít chuyển về phía mình, cũng không khoe khoang miệng khẽ nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là tin tức bên trong cái gì, chẳng qua hôm qua ta nghe khuê mật của khuê nữ thím Lý bên cạnh nhà Bát đại cô làm việc trong Phủ doãn nói, thiên kim Phủ doãn Phó cô nương hôm qua thăm hỏi Vương phi, còn tặng Vương phi một bộ bàn cờ bằng ngọc trắng giá trị không rẻ, Vương phi hớn hở thu nhận, khi Phó cô nương ra cửa, khuê mật của khuê nữ thím Lý bên cạnh nhà Bát đại cô làm việc trong Phủ doãn nghe Vương phi gọi Phó cô nương một tiếng ‘muội muội’.”
Vừa nói ra, khẽ dừng lại, chuyện gió trăng mộc mạc như vậy nam nhân nghe thấy cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng các tiểu thư trên lầu mỗi người đều kích động đến sắc mặt ửng hồng, chỉ cảm thấy hy vọng đang ở trước mắt, có một cô nương lá gan rất lớn che mặt nói: “Không biết khuê mật của khuê nữ thím Lý nhà bên cạnh Bát đại cô làm việc trong Phủ doãn có biết sở thích của Vương phi không, Vương phi từ xa mà tới, theo lý chúng ta nên đến thăm hỏi Vương phi, nhưng không thể mất lễ số.”
“Sở thích sao?” Tiếng hắn vừa dừng lại, đầu các cô nương trên lầu đều tiến lên trước cùng chụm hai ba lại, chỉ sợ không nghe được cẩn thận, sau khi hắn suy tư một lúc nói: “Cũng không nghe thấy nàng ấy nói tới sở thích, chỉ có điều nghe nói trước đó Vương phi vài ngày đi đường mệt nhọc, chạy tới Hoài An thân thể hơi mệt mỏi, thêm đó lại hơi bị giật mình, thân thể có thể không được tốt lắm.”
Các cô nương trên lầu đều sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, lời nói tới chỗ này dĩ nhiên trong lòng đều thông suốt, không lâu lắm các cô nương lầu hai đều chen lấn rời đi qua thông đạo dinendian.lơqid]on chủ quán cung cấp riêng cho quý nhân sử dụng, e sợ mình đi trễ sẽ bị người khác chiếm trước.
Mục đích đã đạt tới, nên không cần ở lâu, công tử áo trắng kêu tiểu nhị ra thanh toán tiền trà đứng dậy rời đi.
Đi qua mấy góc tường tới một chỗ hẻo lánh, hắn dựa lưng vào tường, gõ nhẹ chiếc quạt trong lòng bàn tay, nghiêng đầu về phía nam tử đội nón vẫn lộ liễu đi theo phía sau hắn, cười cười nói: “Các hạ đi theo tại hạ như vậy, là muốn mời tại hạ đi uống rượu, hay suy nghĩ thám thính sở thích của Vương phi nhiều hơn giúp các tỷ muội trong nhà?”
Nam tử đội nón khẽ chuyển một cái, trường kiếm đã kề trên cổ hắn, nhưng hắn lại không hề có động tác né tránh, vẫn biếng nhác nhìn nam tử đội nón, không để ý cười cười nói: “Huynh đài, coi như tại hạ đã đoán sai, huynh đài cũng không nên bạo lực như thế chứ, không bằng huynh đài có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói cho tại hạ, nếu tại hạ có thể giúp huynh đài, nhất định toàn lực giúp đỡ.”
“Ta muốn thấy Hàn Vương.” Hắn trực tiếp nói lên yêu cầu.
“Yêu cầu này của huynh đài thật sự làm khó người ta, thân phận của tại hạ là gì, thân phận của Hàn Vương là gì, tại hạ há có thể nói...” Hắn còn chưa nói xong lời khước từ, kiếm trong tay nam tử đội nón đã dán lên da thịt trên cổ hắn, hắn vội vàng sửa lời vừa nói: “Tuy tại hạ không thể để cho huynh đài gặp Vương gia, nhưng tại hạ có một ý kiến hay có thể để cho huynh đài gặp Vương phi.”
...
“Minh Nhi.”
Trong phòng cuối cùng truyền ra giọng Ôn Noãn, Minh Nhi ngồi ở cạnh cửa ngủ gà ngủ gật trong nháy mắt tỉnh táo đẩy cửa ra nói: “Tiểu thư, đói bụng sao, nếu không Minh Nhi lấy chút thức ăn cho ngài trước?”
“Không cần, ta vào trong viện phơi ánh nắng mặt trời, em chuẩn bị cho ta chút bánh ngọt mà được.”
“Dạ, tiểu thư.” Minh Nhi sợ Ôn Noãn đói bụng, vội vàng nhanh chóng dọn dẹp giường đệm để sớm đi lấy chút đồ ăn cho tiểu thư, nhưng nàng vừa sửa sang hai cái lại có cảm giác không đúng, sao giường đệm này lại lạnh như băng, không hề có chút nhiệt độ nào? Chẳng lẽ tiểu thư không ngủ? Hoặc là dậy sớm không gọi nàng?
Minh Nhi khẽ nhíu mày, nhưng lúc này cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, chạy vội đi phòng bếp cầm chút bánh ngọt đi cho Ôn Noãn, đợi khi Ôn Noãn thong thả ung dung ăn bánh ngọt uống trà xem sách thì lúc này nàng mới nói: “Tiểu thư, bên ngoài có vài cô nương mang theo lễ vật tới muốn thăm hỏi ngài, thấy sao?”
“Trước thu lễ vật lại ta xem một chút.” Ôn Noãn lật qua một trang sách không để ý tới nói.
“Dạ.”
Không lâu lắm, Minh Nhi ôm một chồng lớn diee ndda fnleeq uysd doon cái hộp tinh xảo dài ngắn lớn nhỏ đủ kiểu đặt trước người Ôn Noãn, Ôn Noãn mắt cũng không liếc nói: “Mở ra nhìn một chút.”
“Vâng.” Minh Nhi mở cái hộp đầu tiên ra đưa tới trước mắt tiểu thư, tất cả lại đều là vài dược liệu quý giá.
Hộp gấm cuối cùng được mở ra, là một mảnh sâm tuyết, nàng liếc mắt nhìn sâm tuyết này nói: “Sâm này không tệ, em gọi cô  nương mang sâm tuyết này tới, về phần những người khác kêu bọn họ giải tán đi, nói cho họ biết, lễ bọn họ đưa tới bổn Vương phi nhận, lần sau lúc nhàn hạ bổn Vương phi sẽ tự mình thiết yến đáp tạ.”
“Vâng.”
Không lau lắm, cô nương đưa sâm sắc mặt cực kỳ đè nén đi theo Minh Nhi tới trước người Ôn Noãn, Ôn Noãn nhìn vẻ mặt xinh đẹp lại hơi cứng ngắc của hắn, sắc mặt yêu kiều lại hơi lộ ra tối tăm, đưa tay bưng ly trà, mượn động tác uống trà để che kín nụ cười cố nén bên môi của mình.
“Phi nhi ra mắt Vương phi.” Lạc Phi cứng người hành lễ với Ôn Noãn.
“Phi cô nương có phong thái thật tốt.” Khóe môi Ôn Noãn cười nhẹ, cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn mấy lần, lại nói: “Thân thể thướt tha, dung mạo xinh đẹp, phong cách xuất chúng, không tệ không tệ, là một mỹ nhân khó có được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.