Mặc dù nàng hỏi cực kỳ khách khí thân thiết, nghe vào trong tai Phó Chi Lan lại giống như sấm vang ầm ầm.
“Vương phi, Chi Lan đột nhiên hơi không thoải mái, vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi, ngày khác trở lại đánh cờ với Vương phi.” Nàng nói đồng thời che bụng đứng dậy, sắc mặt quả thật mồ hôi lấm tấm, hai chân khẽ run giống như đang phải chịu khổ sở cực lớn.
“Nhưng bàn cờ này mới hạ được một nửa, bổn Vương phi lại đang hăng hái... Vậy thôi, nếu ngươi không thoải mái, vẫn là thân thể quan trọng hơn, cứ mang theo bàn cờ đi về, lần sau lại tới tiếp.” Nàng nói đồng thời tỏ vẻ tiếc nuối, ngoài miệng nói thu về, nhưng khi tỳ nữ lên dọn bàn cờ thì cùi chỏ nàng không biết cố ý hay vô ý đè lên bàn cờ, đầu ngón tay nhặt lấy quân cờ, cõi lòng đầy ân cần nhìn Phó Chi Lan.
Tỳ nữ không dám nhắc nhở Ôn Noãn, chỉ đành phải khó khăn nhìn về phía Phó Chi Lan, cặp mắt Phó Chi Lan nhìn chằm chằm vào khuỷu tay Ôn Noãn, nhìn một hồi lâu vẫn không thấy Vương phi có chút phản ứng nào, cuối cùng đành phải cắn cắn môi, vẻ mặt đau khổ cười nói: “Chi Lan đến tìm Vương phi đánh cờ lại nửa đường quét mất hăng hái của Vương phi, không bằng lưu lại bàn cờ này, đợi Vương gia trở về chơi cùng Vương phi, coi như đền bù chút lòng áy náy của Chi Lan, đợi thân thể Chi Lan khá hơn một chút lại trở lại đánh cờ với Vương phi.”
“Nếu đây là một phần tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565402/quyen-1-chuong-69-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.