Chương trước
Chương sau
“Tào Tử Long, ngươi con rùa đen khốn kiếp.” Không đợi Ôn Noãn có hành động, Sở Hoan đã tức miệng mắng to, lao thẳng tới bất chấp hình tượng đánh nhau với công tử áo tím.
Ôn Noãn vẫn không hề cử động ngồi uống trà, như tượng gỗ thỉnh thoảng giương mắt nhìn hai người đang chiến đấu, hiển nhiên như người ngoài cuộc.
Thời gian gần đây mặc dù không phải là kỳ cao điểm dùng cơm, nhưng tửu lâu mới mở được xưng là lớn nhất toàn bộ Kinh thành hấp dẫn không ít quan lại quyền quý sĩ tộc tử đệ tới dùng cơm, lúc này coi như không còn chỗ ngồi, nhưng nhiều người như vậy lại không ai dám lên khuyên can, hoặc núp trong phòng không đi ra, phái tùy tụng vụng trộm nhìn tình hình chiến đấu, hoặc rõ ràng trốn sau cánh cửa, trong lúc  nhất thời trong tửu lâu rộng lớn trở nên hoàn toàn vắng vẻ, mà xuất hiện hiện tượng này, còn phải nhờ tới “Này danh” của hai vị đánh nhau trợ giúp, một tiểu bá vương Kinh thành di1enda4nle3qu21ydo0n người người đều biết với Nhị công tử Tào Quốc công – Tào Tử Long – nổi tiếng là đối thủ một mất một còn, thông thường gặp mặt tất nhiên phải đấu một trận, ai dám khuyên can sẽ đánh người đó, mà không ai dám đắc tội hai vị nổi tiếng Kinh thành này, bởi vậy, không thể trêu chọc, thì trốn luôn.
“Chủ công, có cần thuộc hạ đi xử lý?” Trong phòng bao lầu ba, một nam nhân trung niên dáng vẻ chưởng quầy thất bại thần thái cung kính khom lưng với nam tử áo đỏ xin chỉ thị.
“Không cần thiết.” Ngón tay trắng như ngọc của nam tử áo đỏ cầm lấy ngân châm nhàn hạ gẩy vụn hương trong lò, giọng lười biếng, tóc đen phía sau lưng thả lỏng sáng bóng như thác nước dài tới bên hông, trong áo bào đỏ rộng thùng thình mang theo vẻ tươi đẹp chấn nhiếp lòng người.
Tuy là một bóng lưng đơn giản, một câu nói đơn giản, lại khiến nam tử trung niên kia không nhịn được hô hấp gấp gáp, cảm giác căng thẳng lui ra ngoài.
Ôn Noãn thấy hai người kia đã đánh sưng mặt sưng mũi, thở không ra hơi vịn lấy bàn mà thở, lúc này mới lười biếng đứng dậy nhìn Sở Hoan nói: “Đánh người đó, phải chính là đơn giản thô bạo, phương pháp đánh nhã nhặn như ngươi vừa rồi sẽ chỉ làm chính mình ăn thua thiệt.” Nàng vừa dứt lời, sau một khắc không biết từ lúc nào trong tay cầm cái ghế đập về sau gáy Tào Tử Long, “Rầm” Tào Tử Long hét lên rồi ngã gục.
“Ngươi, ngươi, ngươi...” Sở Hoan nhìn nàng nhất thời sững sờ kinh hãi không thốt nên lời, Ôn Noãn vứt bỏ ghế trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn đến Tào Tử Long nằm bất động trên mặt đất, giơ tay lên về phía gã sai vặt núp sau tủ quầy, “Lần này có thể có phòng bao?”
“Có có.” Gã sai vặt bị sợ đến gật đầu liên tục, chỉ sợ trên gáy mình cũng bị đập một ghế.
Trong phòng bao, cho đến khi rượu và thức ăn dâng đủ kéo ba hồn bảy vía của Sở Hoan bị đánh bay cuối cùng quay lại, cặp mắt hắn vốn đờ đẫn, chớp chớp hai cái sau đó tràn đầy vui mừng, kích động nhìn Ôn Noãn, tam tẩu đúng là chân nhân không lộ tướng, quả thật không phụ lòng hai chữ mạnh mẽ, thế gian này nữ tử như vậy mới xứng với tam ca độc nhất vô nhị.
Sở Hoan ân cần rót rượu, dùng hai tay die nd da nl e q uu ydo n đưa cho Ôn Noãn, vẻ mặt rất nịnh nọt nói, “Tam tẩu, ngài uống rượu.”
Ôn Noãn nhận lấy rượu nhấp cạn, giơ đũa lên định gắp thức ăn, Sở Hoan đã nhanh tay nhanh mắt gắp thức ăn đến trong chén nàng, Ôn Noãn không hề khó chịu với hành động khác thường của Sở Hoan, tiếp nhận rất thản nhiên.
Đứa bé trong thời kỳ phản nghịch, muốn chính là bị chinh phục từ trong tư tưởng.
Sau nửa canh giờ, dưới sự hầu hạ của Sở Hoan, Ôn Noãn cơm nước no nê, hai người đứng dậy rời đi.
“Cẩn thận.” Ôn Noãn đi tới trước cửa, lúc vừa cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, không khỏi đụng phải người đi tới, thân thể ngửa ra sau được người ta nhanh hơn một bước đỡ lấy.
Doãn Thiên?
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt tuấn tú tiều tụy thon gầy không ít so với lúc gặp ở hồ Nguyệt Nha, chỉ cảm thấy thật sự không ngờ sẽ gặp được hắn ở Kinh thành, trong lòng không khỏi cảm thán may mà mình đã sớm chuẩn bị, nàng ngồi dậy lui về sau hai bước khách khí nói, “Đa tạ.”
Quân Hạo Thiên thu lại khuỷu tay trống trơn, vẻ mặt hơi hoảng sợ nhìn Ôn Noãn, mặt mày quen thuộc đến khắc sâu trong trí nhớ làm cho hắn không khống chế được khẽ gọi ra tiếng ‘Hà nhi’.
“Nhị ca.” Sở Hoan vui mừng nhìn Quân Hạo Thiên, “Cuối cùng huynh cũng trở lại, huynh cũng nghe tới tửu lâu này nên cố ý tới sao?”
“Vị cô nương này là?” Quân Hạo Thiên bị giọng nói vui mừng của Sở Hoan kéo suy nghĩ về, nhưng vẫn nhìn Ôn Noãn không dời tầm mắt, tầm mắt mãnh liệt này như muốn xuyên qua lụa trắng trên mặt [email protected] nàng xem xét kỹ lưỡng mỗi tấc da thịt, Ôn Noãn trấn tĩnh cúi đầu xuống đứng ở đó mặc cho hắn nhìn, trong lòng lại hơi căng lên vì hắn vừa mới gọi hai chữ “Hà nhi”.
“A, tẩu ấy là tam tẩu.” Sở Hoan không dừng lại lâu ở đề tài này, môi mấp máy rất tiếc nuối, “Đáng tiếc đệ vừa mới dùng cơm với tam tẩu rồi, nếu không có thể vừa đúng lúc dùng cơm với nhị ca.”
Thì ra là Hàn Vương phi mất tích được tìm về, mắt sắc của Quân Hạo Thiên trở nên chán nản trong nháy mắt, hắn vẫn ngây người ở hồ Nguyệt Nha gần mười ngày nhưng không thu hoạch được gì, chuyện không triều không thể làm lỡ, lúc này hắn mới vạn bất đắc dĩ trở lại.
Xem ra Hà nhi quyết tâm trốn hắn. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên không có khẩu vị, nói với Sở Hoan và Ôn Noãn, “Hai người chuẩn bị đi về, vừa đúng lúc thuận đường, ta đưa hai người một đoạn đường.”
“Được, nhưng mà đệ đã lâu không gặp nhị ca rồi, đang có rất nhiều lời muốn hàn huyên với nhị ca.” Trước khi Ôn Noãn mở miệng từ chối thì Sở Hoan đã vội vã đồng ý, Sở Hoan ngồi bên cạnh Quân Hạo Thiên, giống như rang đậu líu ríu nói chuyện không ngừng, Ôn Noãn đơn độc ngồi đối diện bọn họ, nàng trực tiếp làm như không thấy ánh mắt Quân Hạo Thiên thỉnh thoảng quăng tới quan sát xem kỹ, dứt khoát nghiêng người dựa vào thùng xe nhắm mắt giả vờ ngủ say.
“Nhị ca, nhị ca...” Bàn tay Sở Hoan lác lắc trước mặt Quân Hạo Thiên, bất mãn kêu lên.
“Hả?” Quân Hạo Thiên không hiểu nhìn về phía hắn, “Chuyện gì?”
“Huynh có nghe đệ nói sao?” Sở Hoan nghiêng đầu nghiên cứu tìm tòi kỹ hắn, “Đệ vừa mới nói chuyện với huynh, nhưng huynh vẫn cứ nhìn tam tẩu làm cái gì?”
“Mặt tam tẩu đệ cực kỳ giống một vị cố nhân của ta, vừa rồi nhất thời nhớ tới không nhịn được hơi hoài niệm nên thất thần.” Quân Hạo Thiên bình tĩnh thong dong giải thích, cặp mắt thuận thế lần nữa nhìn về phía Ôn Noãn, chân mày hắn hơi nhíu lên, vì sao hắn càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt này cực kỳ giống Hà nhi?
“Hả? Lại có chuyện này.” Trong nháy mắt Sở Hoan hăng hái truy đuổi, “Đệ biết vị cố nhân này của nhị ca chứ?”
“Năm đó thiếu chút nữa nàng ấy trở thành Hoàng tẩu của đệ.” Quân Hạo Thiên nói đến đây, giọng nói lại chuyển, “Nói đến đây ta lại nhớ tới từ khi tam ca đệ thành thân đến nay, ta còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Vương phi của đệ ấy đâu, không nghĩ tới hôm nay ngẫu nhiên gặp được lại che kín lụa trắng, nếu như lần sau gặp mặt sợ rằng sẽ không nhận ra.”
“Cái này còn không phải đơn giản, để tam tẩu gỡ khăn che mặt xuống cho nhị ca nhìn một chút là được.” Sở Hoan nói đồng thời định mở miệng gọi Ôn Noãn lại bị Quân Hạo Thiên giơ tay lên ngăn cản, “Tam tẩu của đệ chắc mệt mỏi, để cho nàng ấy nghỉ ngơi, đệ cần gì vì một câu thuận miệng của ta mà đánh thức nàng ấy.”
“Cũng đúng.” Sở Hoan gật gật đầu, ngay sau đó tròng mắt xoay chuyển nói, “Vậy đệ gỡ khăn che mặt của tẩu ấy xuống cho huynh nhìn một chút sau đó đeo lên cho tẩu ấy.” Hắn nói đồng thời nét mặt tràn đầy vui mừng ngồi vào bên cạnh Ôn Noãn, giơ tay lên với tới khăn che mặt của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.