Trong Tây Sương phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tịnh bao phủ vẻ lo lắng, bà tỉ mỉ bố trí kế sách không chê vào đâu được lại bởi vì một người không giải thích được hủy mất, trong chốc lát bảo bà cam tâm như thế nào.
“Bẩm Thái hậu, sau khi Âu Dương Minh Nguyệt mất tích dưới sự giám thị của hộ vệ Hàn Vương phủ thì chẳng biết đi đâu, mà thuộc hạ Minh Nguyệt các cũng đã sớm chạy đi vườn không nhà trống, chỉ, chỉ...” Giọng ám vệ vốn trôi chảy chặt chẽ thoáng chốc trở nên ấp a ấp úng.
“Nói!” Mộ Dung Tịnh quát chói tai.
“Lúc người của Minh Nguyệt các rời đi dọn dẹp rất sạch sẽ, thuộc hạ không tìm ra được bất kỳ đầu mối nào, nhưng bọn hắn để lại cái này.” Ám vệ miễn cưỡng lấy ra một phong thư từ trong ngực trình lên, trên trán đã dâng lên mồ hôi lấm tấm.
Năm chữ to đỏ như máu trên phong thư, nét bút điên cuồng buông thả hiển thị rõ khí phách ngông cuồng của người viết thư: Thư gửi lão tiện nhân!
Lúc Ôn Noãn viết thư này không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay Mộ Dung Tịnh hay Vương công công, vì vậy suy nghĩ hai người có thể dùng xưng hô thông dụng: Lão tiện nhân!
Lão tiện nhân Mộ Dung Tịnh nhìn năm chữ đỏ như máu kia trên bức thư, tay siết chặt đến run rẩy, cuối cùng đè kích động muốn xé nát nó tan thành mây khói xuống, ngón tay đưa vào trong phong thư lấy bức thư mở ra: Vương phi do ta cứu, Vương phi là người ta thích; nếu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565384/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.