Hỉ... Mạch?
Nàng nhíu nhíu mày trầm ngâm giữ lại một lát.. Giống như không phải...
Chưa tới chốc lát, trúng độc, nội thương, dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, vân vân... Đã truyền đến đầu ngón tay nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại cảm giác mạch tượng truyền tới đổi khác, tóm lại, ngoại trừ hỉ mạch quỷ dị ban đầu? Còn lại, tất cả các mạch khác tuyệt đối là mạch tượng của bệnh nan y, nhưng dường như mạch tượng bệnh nan y này không khỏi hơi nhiều?!
“Vẻ mặt các hạ nặng nề như vậy, chẳng lẽ thời gian qua thuốc và châm cứu không hiệu nghiệm lắm?” Quân Dập Hàn hỏi rõ và ho nhẹ truyền đến.
“Không phải.” Vẻ mặt nàng kỳ quái để cho Bạch Ưng thu lại sợi tơ, thu liễm sắc mặt đứng lên nói: “Mặc dù mạch tượng của Điện hạ cực kỳ yếu kém, tình thế không quá lạc quan, nhưng cũng không phải không thuốc chữa, đợi tại hạ trở về cân nhắc kỹ lưỡng, nhất định có thể đưa ra phương thuốc trị khỏi cho Điện hạ.”
“Thật sao?” Trên vẻ mặt tái nhợt của Quân Dập Hàn giống như nổi lên ba phần vui mừng, “Vậy phiền các hạ phí tâm.” Rồi lập tức nói với Bạch Ưng bên cạnh, “Bạch Thống lĩnh, an bài sương phòng tốt nhất cho vị công tử này, lại phái hai thủ hạ chịu khó hầu hạ cho tốt, không được chậm trễ, dù sao...” Âm u trong mắt hắn có vẻ càng thâm trầm, khóe môi giống như cười mà không phải cười lộ ra ý tứ sâu xa, “Mệnh của bổn Vương dựa toàn bộ vào vị công tử này.”
Nàng cười thản nhiên, không thèm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565370/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.