Các chủ Minh Nguyệt các vô cùng không dễ dàng gì tìm ra được chỗ tối ngây ngô, nhìn đèn đóm sáng trong như vậy, trong lòng cũng buồn rầu không thôi, ngọn đèn sáng rỡ như thế, nàng làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong phòng Quân Dập Hàn?
Huống chi, nàng còn không biết rốt cuộc hắn ở trong phòng nào trong hơn trăm phòng nối tiếp nhau của chùa!
Khi nàng vô cùng hết đường xoay xở, bóng dáng Bạch Ưng rơi vào đáy mắt, nàng nhướn mày lặng lẽ đi theo.
Bạch Ưng giống như không hề phát giác ra nàng theo dõi, “Mang theo” nàng quẹo trái quẹo phải dừng bước bên ngoài một sương phòng nơi tĩnh lặng, giơ tay lên về phía hộ vệ lục soát cách đó không xa nói, “Tới nơi khác lục soát, gần đây Vương gia bị nhiễm phong hàn cần nghỉ ngơi, không nên quấy rầy đến ngài.”
“Vâng.” Hộ vệ lập tức rời đi, mà Bạch Ưng quay đầu nhìn coi bốn phía, sau khi xác định không có ai cũng cất bước rời đi.
Bị phong hàn?
Bị phong hàn còn tới đây chạy loạn, thật sự là nhịp điệu tìm đường chết, nhưng nàng thích nhịp điệu này.
Đợi sau khi thấy Bạch Ưng biến mất hình bóng, lúc này nàng mới đi tới trước cửa phòng Quân Dập Hàn, nghiêng tai lắng nghe thấy bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này động tác của nàng mới vô cùng nhẹ nhàng đẩy cửa lắc mình mà vào, mượn ánh sáng ngoài mái hiên gia tăng thêm dò xét trong phòng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sao trang trí trong phòng hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565369/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.