Hỏa lang! Một con sói có thể so sánh với mười con sói thường! Có thể nói nó thuộc bầy sói vương giả! Chủ yếu hơn chính là, nó không hề nao núng tất cả lực lượng hắc ám. Hỏa lang, giống như tên, mang theo lửa cháy rực rỡ, càn quét tất cả hắc ám! Vậy mà hôm nay, xuất hiện không chỉ một con, cũng không phải mười con trăm con, mà là hơn ngàn con sói! Cặp mắt xanh biếc kết hợp với thân sói màu lửa đỏ, thấy sao quỷ dị! Nhưng mà kiểu sói như vậy, một con đã đủ để cho người bình thường tim gan run sợ, trốn xa chừng nào tốt chừng đó! Vậy mà hôm nay chỗ đám người Cổ Nhược Phong hạ trại nghỉ ngơi, đã bị bầy sói bao vây! Hơn một ngàn con sói đang đến gần chỗ xe ngựa, dần thu nhỏ vòng vây! Lúc Cổ Nhược Phong nghe thấy tiếng sói hú đầu tiên liền bước ra khỏi xe ngựa, đương nhiên cũng có dụng tâm với tình hình bây giờ! Dù cho nàng thân kinh bách chiến, khởi tử hoàn sinh, cũng cảm thấy sợ hãi! Mặc dù năng lực nàng lớn hơn nữa, muốn phá vòng vây giữa hơn ngàn con Hỏa lang này cũng không khó, nhưng vốn không thể bỏ rơi bọn họ! Tạm thời không nói đến tốc độ chạy trốn của ngựa không thể bằng tốc độ của Hỏa lang này, ngay cả sự chịu đựng, Hỏa lang có thể giết chết ngựa liên tiếp! Cộng thêm tính cách không chết không dừng của Hỏa lang, đây quả thực là một trận ác chiến! Ngoài ra, Hỏa lang không hề nao núng bất kỳ hắc ám nào, mức độ thương tích do Si Mị Võng Lượng Phàm gây ra cho nó sẽ giảm bớt, thậm chí không tạo chút thương tích nào cho Hỏa lang! Đám người Trương Túy Dịch cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, đối mặt với vòng vây của hơn một ngàn Hỏa lang, quả thật là bọn họ muốn tuyệt vọng khi tìm đường sống trong chỗ chết! Vận mệnh của bọn họ là gì?! Người khác đụng phải một con Hỏa lang đã không dễ dàng, chừng mười con đến trăm con được gọi là kỳ tích! Bây giờ hơn một ngàn con, vậy đơn giản chính là bước đường cùng! Cho dù ba người ám vệ kia được huấn luyện nghiêm chỉnh, đối mặt với cảnh tượng như vậy cũng không khỏi mềm nhũn chân! Nếu liều mạng với người khác, mặc dù không thể lưu lại toàn thây, vẫn còn có xương cốt, còn liều mạng với Hỏa lang, chính là ngay cả xương cũng không dư lại! Cái gọi là hài cốt không còn, đây chính là khắc họa tốt nhất rồi! Sở Nhân Nhân nắm chặt tay Trương Túy Dịch, mấy ngày đuổi giết liên tục khiến cho nàng nhìn rõ tử vong, chỉ cần có thể chết chung một chỗ với hắn, cho dù hài cốt không còn, nàng cũng chấp nhận! Chỉ có điều, thù lớn chưa báo, tiện nghi cho lũ ác nhân kia! Nơi này, yên tĩnh nhất là Phong Huyết Lân. Không biết Cổ Nhược Phong nghiên cứu chế biến ra thuốc gì, sau khi cho hắn uống, Phong Huyết Lân ngủ mê man, giảm bớt không ít khổ sở cho hắn, mặc dù thỉnh thoảng còn hơi nhíu mày, nhưng so với hai lần trước mà nói, đã tốt hơn rất nhiều! Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Cổ Nhược Phong nhìn vòng vây Hỏa lang chung quanh càng ngày càng gần, mặc dù đêm nay là đêm trăng tròn, có chút đặc biệt, nhưng nàng cũng không thừa nhận vì do đặc biệt mà gọi ra đến hơn ngàn Hỏa lang! Giải thích duy nhất chính là – đây là có người cố ý dẫn tới! Rốt cuộc là ai có khả năng huy động hơn ngàn Hỏa lang?! Mà đã bao lâu nàng không hề cảm nhận được chút hơi thở của quốc sư Thiên Tâm! Là công lực của hắn tăng lên hay… đưa tới bầy sói là người khác?! Vậy người đó là ai?! Chỉ có điều tất cả còn chưa kịp đưa ra manh mối, bầy sói không ngừng xúm tới khiến Cổ Nhược Phong hiểu bây giờ không còn thời gian suy nghĩ những điều này rồi! “Bảo vệ tốt xe ngựa!” Phong Huyết Lân rơi vào ngủ mê man, vốn không có bất kỳ năng lực chống cự nào, huống chi đây viết Hỏa lang khát máu có thể dẫn đến khát máu trong cơ thể Phong Huyết Lân, hậu quả khó mà lường được! Mắt thấy tròng mắt xanh biếc âm u của đám Hỏa lang kia nhìn xe ngựa chằm chằm, cảnh giác trong lòng Cổ Nhược Phong càng sâu! Đây, rất có thể là lý do! Nhưng bây giờ mặc kệ như thế nào, trước hết phải đưa xe ngựa ra khỏi vòng vây! Hỏa lang phải không? Không chết không dừng sao? Vậy để cho Cổ Nhược Phong nàng tới thử, rốt cuộc là nó chết hay Cổ Nhược Phong nàng chết! “Võng, xông ra đi!” Ra lệnh một tiếng, Võng ngồi trước xe, Phàm tiến vào trong xe ngựa bảo vệ tốt cho Phong Huyết Lân, bây giờ Phong Huyết Lân đã rơi vào hôn mê, chính là miếng thịt béo đến miệng với lũ Hỏa lang kia, không hề lo lắng chút nào! Tuyết Cơ nhảy lên xe ngựa, ngồi vào chỗ trong xe của mình, nhìn chằm chằm Phong Huyết Lân trong xe ngựa, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may! Nàng cũng sẽ không để cho hắn có chuyện! Khóe mắt Cổ Nhược Phong liếc Tuyết Cơ tiến vào xe ngựa giờ lưu lại một mảnh góc áo, rũ mắt xuống, ngẩng đầu lên lần nữa, đối diện với một cặp mắt xanh biếc âm u! Lân, chờ ta! Chiến đấu bộc phát trong nháy mắt! Từng con Hỏa lang giống như đã bị bỏ đói thật lâu, rốt cuộc không chờ được từng giây từng phút! Trong giây phút đó tất cả đều nhào tới Võng đang điều khiển xe ngựa! Cổ Nhược Phong rút nhuyễn kiếm bên hông, đao quang kiếm ảnh *, dưới trăng tròn nơi đây có vẻ rất rét lạnh, ánh sáng thoáng qua, một màu máu, mùi máu tanh nồng nặc lan ra, càng thêm khơi ra khát máu trong cơ thể Hỏa lang kia theo cấp số nhân! (*) đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt. Thừa dịp trong khoảnh khắc giao chiến, từ đường máu do Cổ Nhược Phong và ba con quỷ Si Mị Lượng tạo ra, Võng đã điều khiển xe ngựa xông ra khỏi vòng vây! Từ khi Cổ Nhược Phong bắt đầu hạ lệnh, Trương Túy Dịch đã lệnh ba ám vệ chuẩn bị phá vòng vây rồi! Bây giờ dọc theo đường máu kia, đi theo Võng xông ra phía ngoài! Cổ Nhược Phong nhìn Võng điều khiển xe ngựa có Phong Huyết Lân ở trong đó ra khỏi vòng vây Hỏa lang, kiếm trong tay không ngừng, lời nói trong miệng càng thêm lạnh lẽo: “Si Mị Lượng, đi theo xe ngựa!” Lân, nhất định phải còn sống! Nàng không cho phép hắn chết, ngay cả bị thương cũng không cho phép! Nếu đây chính là một trong thiên định cửu kiếp, nàng liền nhận lấy kiếp khó khăn này! Hơn ngàn Hỏa lang này, để cho Cổ Nhược Phong nàng tới diệt! Nếu Lân có chuyện, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai liên quan! Mặc dù vào địa ngục, nàng cũng phải tìm hồn phách của hắn trở về! Ba quỷ Si Mị Lượng dừng một chút, ngay sau đó biến mất trong bầu trời đêm, bọn họ phải tuân theo lời chủ tử! Huống chi, từ trước đến giờ Phong chủ tử vẫn coi Lân chủ tử như sinh mạng mình, nếu Lân chủ tử có chuyện, sợ rằng Phong chủ tử sẽ điên mất! Cho nên, mặc dù bây giờ tình thế nghiêm trọng, bọn họ cũng không thể không rời đi bảo vệ Lân chủ tử! Mặc dù bây giờ Lân chủ tử rời đi, nhưng ai biết phía trước còn nguy hiểm gì! Nhìn ba yêu quái Si Mị Lượng biến mất, trong lòng Cổ Nhược Phong khẽ buông xuống, chuyên tâm đối mặt với đám Hỏa lang kia. Hỏa lang, không chết không ngừng, giết con đầu tiên, cả đám sói đuổi giết! Hôm nay không biết Cổ Nhược Phong giết chết bao nhiêu Hỏa lang, chỗ dính máu trên người tản ra hơi thở nguyên thủy nhất của Hỏa lang, khiến tất cả Hỏa lang định đuổi theo Phong Huyết Lân đều dừng bước lại, từng bước từng bước một tiến đến gần Cổ Nhược Phong! Nữ tử mặc áo đen này, là kẻ địch giết hại đồng bọn của chúng! Nàng ta, nhất định phải chết! Bọn chúng muốn ăn thịt nàng, hút máu nàng, gặm xương nàng! Bọn chúng muốn hài cốt nàng ta cũng không còn! Lúc này mới có thể tiêu tan đau xót do mất đồng bọn! Một vòng vây hình thành lần nữa! Trung tâm là Cổ Nhược Phong, từng vòng Hỏa lang vây nàng lại, từng tròng mắt xanh biếc âm u hung ác nhìn Cổ Nhược Phong chăm chú, tham lam, u oán, căm hận! Còn mang theo chút sợ hãi! Nữ tử này không dễ chọc, bọn chúng biết! Nhưng dù vậy, bọn chúng cũng muốn phá xương cốt nàng vào bụng! Cổ Nhược Phong thưởng thức hành động không chết không nghỉ của Hỏa lang! Bởi vì đánh mất đồng bọn mà kiên định thề báo thù, vạn năm không thay đổi! Một phần tình cảm như vậy là chỗ mà nàng tôn kính! Nhưng hôm nay người bị đuổi cùng giết tận là nàng, vậy đã là chuyện khác rồi! Hơn nữa, rõ ràng không hiểu vì sao mà chúng nó vây nàng trước, nàng ra tay giết mở đường máu cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi! Vì Lân, mặc dù thế giới làm gì với nàng cũng sẽ không hề nhíu mày, huống chi là ngàn con Hỏa lang mà thôi! “Khi Cổ Nhược Phong ta ở đây, các ngươi chọc ta trước, không trách được ta tâm ngoan thủ lạt *! Bây giờ các ngươi nhất định phải chịu chết, ta cũng không ngại ra tay với các ngươi một lần!” Cổ Nhược Phong liếc nhìn Hỏa lang một vòng, nghe nói Hỏa lang cũng có linh tính, không biết máu của mình có thể trấn yên chúng! (*) tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác, thủ đoạn độc ác, ra tay ác độc. Quả nhiên, mấy Hỏa lang kia tạm thời dừng lại, trong con ngươi xanh biếc âm u có vài phần e ngại do dự, nưhng vẫn không ngăn cản nổi trái tim điên cuồng khát máu! “Ngao!” Bầy sói tru lên! Nữ tử này, bọn chúng nhất định phải có được! “Đã như vậy, chúng ta cũng không ngại đánh cuộc một trận! Không biết Cổ Nhược Phong ta chết hay là… các ngươi chết!” Cổ Nhược Phong nhìn đám Hỏa lang đang náo động, khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh. Nàng là Ám dạ chi vương *, cho tới bây giờ đều dùng mạng mà liều mạng, bây giờ cũng chỉ là điều kiện ác liệt hơn, đối mặt với kẻ địch đáng sợ hơn mà thôi! Nhưng, Cổ Nhược Phong nàng chưa từng biết sợ! (*) Ám dạ chi vương: Vua của bóng tối. Theo tiếng sói tru, Hỏa lang gần Cổ Nhược Phong nhất chợt nhào tới, thắt lưng mạnh mẽ, hàm răng bén nhọn, kèm theo cặp mắt xanh lộ ra hung ác, giây phút đó liền in dấu trong đáy mắt Cổ Nhược Phong. Nhuyễn kiếm vung lên, vòng sáng thoáng qua, một đường cong xẹt qua Hỏa lang trước mặt, khiến chúng nó vĩnh viễn như ngừng lại một giây ở giữa không trung, máu bắt đầu chảy xuống, theo thân thể co quắp ngã xuống mà tung tóe đầy đất… Bốn quỷ Si Mị Võng Lượng điều khiển xe ngựa chạy thẳng như điên, một canh giờ liền đến cửa thành Lĩnh Nam. Lúc này, trăng đã ngả về Tây, ánh sáng cũng dần dần mờ đi. Phong Huyết Lân nằm yên lặng trong xe ngựa, mặc dù không khí bên ngoài khẩn trương, sinh tử chạy bán sống bán chết, mặc dù tốc độ xe ngựa chạy như bay vượt xa mức bình thường, dọc đường hơi lắc lư, cũng không kêu hắn tỉnh khi đang ngủ mê man! Ba quỷ Si Mị Lượng che vết thương bị Hỏa lang cào trúng, lúc này lửa nóng hừng hực mới truyền đến cảm nhận sâu sắc tận thần kinh, đau đến tận tim! Hỏa lang này thật không hay ho, đối với bọn họ thuộc về bóng đêm mà nói, Hỏa lang tuyệt đối là khắc tinh! Võng dừng xe ngựa ở cửa thành, lúc này cửa thành khép chặt, còn chưa tới giờ mở cửa, Si ngắm nhìn bốn phía, không dò xét thấy hơi thở nguy hiểm, lúc này mới yên lòng, nhưng không hề giảm cảnh giác! Bốn quỷ cùng nhau nhìn ngược về đường ban đầu, nơi đó, ngoài trăm dặm, có một nữ tử áo đen, nàng đang liều mạng cùng ngàn con Hỏa lang! Đó là chủ tử của bọn họ, đã cứu bọn họ, cho bọn họ bất tử, là chủ tử để cho bọn họ tự do! Người chủ tử đó, lấy thân thể một mình ngăn chặn hơn ngàn Hỏa lang, mở một đường máu vì bọn họ! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời càng lúc càng tối om, đó là tối om trước bình minh! Sau nửa khắc nữa, chính là hừng đông, cửa thành sẽ theo đó mà mở ra! Nhưng mà, Cổ Nhược Phong vẫn chưa xuất hiện! Phong Huyết Lân trong cơn mê ngủ, khát máu dần lui xuống, chỉ có điều, cảm giác trong lòng có cái gì đó chặn lại, có cái gì đó kêu gọi hắn tỉnh lại! Lông mi khẽ nhúc nhích, đấu tranh mở hai mắt ra, bén nhọn cùng mờ mịt trong mắt màu máu cùng tồn tại, tao nhã như thế nào! Tuyết Cơ ngây dại, đây là chủ tử của nàng, là nam tử cao cao tại thượng, là nam tử cao quý nhất vương triều Mộ Dung! “Chủ tử, ngài đã tỉnh rồi!” Tuyết Cơ vui mừng muốn nhảy lên! Một đêm này, là đêm nàng hạnh phúc nhất, nàng cứ nhìn hắn như vậy, không cần che giấu, bởi vì khi hắn đang mê ngủ, sẽ không phát hiện tình cảm của nàng! Nếu không phải có Phàm ở bên cạnh, nàng thật sự định tiến lên vuốt ve nửa gương mặt ở bên ngoài mặt nạ, cảm nhận nhiệt độ thuộc về hắn… Bây giờ hắn tính, người đầu tiên hắn thấy là nàng! Tuyết Cơ cảm giác cho dù mình chết cũng đáng giá! Chỉ có điều… “Phong nhi đâu?” Câu nói đầu tiên khỏi miệng Phong Huyết Lân là Cổ Nhược Phong!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]