Đại đường Vân gia. Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong vẫn không khách khí chiếm cứ vị trí chủ tọa tôn quý nhất như trước! Vân Ngạo Thiên đứng bên cạnh, hai bên ngồi đầy quản sự có thân phận địa vị trưởng lão của Vân gia! Cặp mắt màu máu của Phong Huyết Lân khép hờ, khiến cho người ta nhìn không rõ thần sắc bên trong, mặt nạ màu bạc để lộ nửa gương mặt ra ngoài đủ để kinh ngạc toàn trường! Vậy mà, không có ai dám chăm chú nhìn! Tất cả mọi người đều nơm nớp run sợ ở trên ghế ngồi, trong lòng thấp thỏm không dám lỗ mãng! Vì sao? Tạm thời không nói đến chuyện Bách Hoa sơn trang, bây giờ khí chất trên người Cổ Nhược Phong đã khiến bọn họ sợ hãi rồi! Nói không ra cảm giác, chỉ biết sức ép của người bề trên trên người nàng đã khiến người ta không thở nổi! Rõ ràng trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười, nhưng lại khiến cho cả người bọn họ phát rét! Dựa vào thế lực của bọn họ đương nhiên đã sớm biết đòi hỏi của Cổ Nhược Phong rồi! Trên đường tới mọi người đã trách mắng Vân Ngạo Thiên một trận! Một nửa gia sản Vân gia có thể nói chơi sao?! Dễ dàng đưa ra ngoài như vậy! Hắn còn muốn làm gia chủ này không! Mặc kệ! Coi như liều cái mạng già này của mình cũng phải kéo một nửa gia sản này về! Chỉ có điều, khi bọn họ bước vào đại đường, một bụng oán hận đều nghẹn chết trong đầu cổ họng, lên không được xuống không xong, rõ ràng là thiếu chút nữa thì để cho bản thân mình tức chết! Người ta nói giận mà không dám nói gì, bọn họ đã sống được vài thập niên, tuổi nhiều hơn gấp đôi người đang ngồi trên ghế Cổ Nhược Phong nhưng ngay cả giận cũng không dám giận! Đùa sao! Huyết Vương phi là người phương nào? Người trong vương triều Mộ Dung chỉ cần có thể nghe hiểu tiếng người đều biết! Trong một đêm tiêu diệt Bách Hoa sơn trang một trong ba sơn trang lớn của đại lục Thiên Phượng! Bọn họ chỉ là Vân gia nho nhỏ của thành Cố Bắc có thể chọc vào thế lực đó sao?! Rất tốt! Cổ Nhược Phong thỏa mãn gật đầu, coi như bọn họ có chút nhãn lực, không đến nỗi tự mình đưa tới cửa tìm chết! Vừa nghĩ như vậy, liền có một người tìm chết đưa tới cửa… Chỉ thấy một nam nhân trung niên có dáng dấp mặc dù không tính là bỉ ổi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, Puck.die,enndaanle.equuydonn rất có khí thế đứng lên, phất ống tay áo, rất cao ngạo đối diện với… tranh chữ sau lưng Cổ Nhược Phong! Khụ khụ, hắn còn không dám nhìn ánh mắt của Cổ Nhược Phong… Được rồi, thật ra hắn có liếc qua… Mặc dù sợ hãi, nhưng so với một nửa gia sản mà nói, hắn ngồi không vững, đây là người muốn tiền tài không muốn sống trong truyền thuyết… “Khụ khụ… Huyết Vương gia Huyết Vương phi, không biết hai vị đại giá quang lâm có chuyện gì?” Mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng lúc này coi như không biết! Một nửa gia sản Vân gia đó! Dù chia thế nào, Vân Cần hắn chỉ cần lấy được một phần là có thể phát tài rồi! Huống hồ, nếu hắn có thể muốn lấy về, vậy cũng không chỉ một phần! Thế nào cũng phải có năm phần chứ? Đến lúc đó vị trí gia chủ Vân gia… Cổ Nhược Phong nhìn xem sắc trời, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, nàng đã biết sản nghiệp Vân gia từ Vân Ngạo Thiên rồi, chẳng qua nhàn rỗi vớ vẩn, lại đây đuổi những lão già kia mà thôi… “Ngươi là quản sự Vân gia?” Vân gia có một gia chủ, bốn trưởng lão, bảy quản sự, đương nhiên gia chủ có địa vị lớn nhất, tiếp theo đó là chính là bốn đại trưởng lão, có thể hạn chế chút quyền lợi nhất định của gia chủ, cuối cùng mới tới bảy quản sự. Vân Cần giựt giựt khóe miệng, quản sự? Rõ ràng hắn là một trong bốn đại trưởng lão có được hay không! Mặc dù xếp hạng cuối cùng, nhưng địa vị còn không biết cao hơn bảy người quản sự bao nhiêu! “Ta chính là một trong bốn đại trưởng lão!” Vân Cần hơi tức giận, cũng có chút kiêu ngạo, trưởng lão Vân gia, không phải ai cũng có thể làm! “Vương gia, thành Cố Bắc này rời khỏi vương triều Mộ Dung từ khi nào rồi hả?” Cổ Nhược Phong nhíu mày, tò mò chuyển sang Phong Huyết Lân. Phong Huyết Lân cười thầm trong lòng, xem ra Vân Cần đá trúng tấm sắt rồi, nếu Phong nhi có hào hứng muốn chơi, hắn tuyệt đối không để ý mà phối hợp, đôi môi mỏng nâng lên một độ cong quyến rũ mờ ám: “Bổn vương không nghe nói tới chuyện này. Thành Cố Bắc chính là thành quan trọng của vương triều Mộ Dung, sao rời khỏi vương triều Mộ Dung đây? Không phải Vương phi hồ đồ chứ?” Ánh mắt của Cổ Nhược Phong càng thêm hoang mang: “Mấy ngày trước không phải Hoàng thượng đã hạ chiếu thư nói ‘thấy Huyết Vương như nhìn thấy trẫm’ sao? Vậy vì sao hắn thấy chúng ta lại tự xưng ‘Ta’? Đây…” Cổ Nhược Phong không nói câu kế tiếp, nhưng người thông minh vừa nghe liền biết hàm ý bên trong! Vân Cần này, phạm vào tội đại bất kính rồi! Vân Cần có thể ngồi vững vàng ở vị trí trưởng lão, không chỉ bởi xuất thân của hắn, mặc dù người hơi bỉ ổi, nhưng đầu óc vẫn còn tốt! Nghe Cổ Nhược Phong nói vậy, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ! “Bộp” một tiếng, Vân Cần quỳ xuống, sao hắn lại quên Huyết Vương phi này đâu có phải là người dễ trêu chọc chứ? Xem ra vừa rồi hắn nhất thời tham tiền mà hồ đồ! Cho dù Cổ Nhược Phong có lợi hại thế nào cũng chỉ là nữ tử mười mấy tuổi mà thôi, so tâm kế, hắn không tin có thể hơn mình đã mấy chục tuổi. “Vương gia Vương phi, bởi vì thảo dân vừa nhìn đến các ngài nhất thời xúc động nên mới… nên mới quên…” Sau lưng Vân Cần ướt mồ hôi lạnh, hắn là người tham tiền, nhưng hắn biết trên đời này mà không còn tính mệnh, thì cũng không còn gì nữa! Tròng mắt đại trưởng lão Vân Đạo cùng nhị trưởng lão Vân Thù đều âm trầm hạ xuống, Cổ Nhược Phong này đúng là có chút năng lực! Tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng Vân Ngạo Thiên liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài, có lẽ đây là bước chuyển biến của Vân gia! Đại trưởng lão, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão là một phe cánh, còn tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng gia chủ Vân Ngạo Thiên chính là huynh đệ ruột, đương nhiên là cùng một phe cánh! Quan hệ trong Vân gia nói phức tạp thật ra không phức tạp, cũng chỉ vì chút gia sản này mà cãi nhau! Mà hôm nay tứ trưởng lão Vân Cần đứng ra cũng bởi vì đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão sai sử! Trong lúc này từng ánh mắt đều bị hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong thu vào đáy mắt, quan hệ Vân gia sáng tỏ trong nháy mắt! “Thôi, bổn Vương phi không so đo với ngươi, lần này coi như xong.” Cổ Nhược Phong rất hào phóng phất tay áo, tha cho Vân Cần một mạng! Chuyện này không muốn truy cứu nữa, cho Vân gia một tội danh mạo phạm người trên cũng không phải không thể! Nơi đây trừ hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong, cộng thêm một Vân Ngạo Thiên, mấy người khác đều đổ mồ hôi đầy đầu, tim gan run sợ! Huyết Vương phi này tuổi còn nhỏ nhưng biết cách bắt tâm tư người ta! Vân Đạo hơi hạ mi mắt xuống, ẩn dấu tất cả cảm xúc đi, không lộ ra chút dao động nào! Là đối thủ, trong lòng Cổ Nhược Phong có một định nghĩa, nhưng, hắn vẫn kém mình một chút! Không phải Cổ Nhược Phong nàng tự đại, mà kiếp trước đã lăn lộn nhiều năm, nàng trải qua nhiều chuyện hơn Vân Đạo! Mà nhược điểm con người, nàng nhìn rõ ràng hơn! Được Cổ Nhược Phong thứ tội, dieendda anleequ uyd onn Vân Cần vốn định “chất vấn” Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân về chuyện một nửa gia sản nhưng hắn không dám mở miệng! Vân Thù âm thầm trợn mắt liếc nhìn Vân Cần, đồ vô dụng! Vân Cần uất ức chép miẹng, hắn nào biết tiểu oa nhi mười mấy tuổi này lại lợi hại như vậy, câu đầu tiên đã chặn mình rồi! Nói thế nào thì bản thân mình cũng là một trong bốn trưởng lão đứng đầu thành Cố Bắc! Đây là thành Cố Bắc, là địa bàn của Vân gia bọn họ, ngày trước ai mà chẳng gọi bọn họ đại gia đại gia! Muốn hắn cung kính với hai tiểu bất điểm này bảo hắn sao dằn nổi cơn giận! Vân Thù thấy ánh mắt Vân Cần cũng biết trong lòng tứ trưởng lão không phục! Ánh mắt càng thêm trầm xuống, hắn có thể chọc hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân sao?! Thật không biết trời cao đất rộng! Đừng nói là Vân gia, ngay cả thành Cố Bắc, chọc hai đại tôn thần này đừng nghĩ tới việc có chỗ tốt! Nagy cả Bách Hoa sơn trang có thế lực ngang với vài tòa thành! Cũng có thể để cho Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tiêu diệt, còn là tiêu diệt trong một đêm! Vân gia, chỉ sợ bọn hắn thổi một hơi thì chết không thể chết lại rồi! Vân Thù thấy rõ thực lực của Cổ Nhược Phong! Đương nhiên biết đây là người mà bọn họ không thể chọc! Nhưng mà thật sự để Vân gia bọn họ giao ra một nửa gia sản một cách vô ích, hắn cũng không nuốt trôi cơn tức này! Nếu không cũng sẽ không giật dây Vân Cần làm như vậy! Chỉ có điều đồ vô dụng Vân Cần này không chiếm được dù một chút chỗ tốt, mất tiên cơ! Vân Cần nhận được ánh mắt của Vân Thù, lui trở về vị trí của mình, cũng tốt, hắn vừa đứng liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có cây gậy bằng bạc trắng chống đỡ, đoán chừng đã sớm co quắp trên mặt đất rồi! Vân Thù đứng lên, dáng vẻ thư sinh nhu nhược, nhìn càng có vẻ thiên về tú tài nghèo kiết xác! Nhưng trên người hắn mặc bộ y phục bằng tơ lụa cao cấp, thân phận địa vị không tầm thường! Hoặc nói là, hắn càng giống “quân sư” trong tiểu đội. Khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên, Vân gia này thật đúng là thú vị, đại trưởng lão Vân Đạo có được tính là “tướng quân” không? Có ba người này ở đây, xem ra cuộc sống của Vân Ngạo Thiên rất khổ sở! Vân Thù thi lễ với Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong: “Thảo dân Vân Thù nhị trưởng lão Vân gia, xin hỏi Vương gia Vương phi một vấn đề, không biết Vương gia Vương phi có thể giải đáp cho thảo dân không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]